Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 2 – ÁNH MẮT NGOÀI ĐƯỜNG VÀ MỘT CUỘC HẸN KHÔNG NGỜ

Chương này là phần 1 trong tổng số 30 chương của truyện Khoảnh Khắc Thân Mật - by NamAnh

Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 2 – ÁNH MẮT NGOÀI ĐƯỜNG VÀ MỘT CUỘC HẸN KHÔNG NGỜ

Từ hôm gặp Phúc, cuộc sống của Danh như bị đảo lộn. Anh không thể tập trung làm việc, đầu óc cứ vẩn vơ hình ảnh hôm đó — tiếng thở, mùi da thịt, đôi mắt Phúc nửa thách thức nửa dịu dàng.

Cơ thể anh thì… nhạy cảm hơn hẳn. Chỉ cần thoáng nhìn thấy một chàng trai thể thao đi ngoài đường là lòng lại dậy sóng.

Có hôm, Danh tấp xe bên đường chỉ để nhìn theo một cậu trai mặc đồng phục bóng rổ bước từ sân ra, khăn quấn ngang cổ, áo ướt mồ hôi dính sát ngực. Có hôm khác, một thanh niên trẻ cao gầy đứng chờ đèn đỏ, mang tất trắng, đùi săn chắc, tay cầm vợt cầu lông — chỉ thế thôi mà khiến Danh gần như run lên.

Anh nhận ra mình nghiện ánh mắt, nghiện cái cảm giác bị hấp dẫn, bị quyến rũ, dù chỉ là trong vài giây trên đường phố.

Có một buổi chiều trời âm u, gió lặng như báo hiệu mưa sắp đến. Danh đang chạy xe vòng vòng quanh công viên Gia Định thì thấy một nhóm trai trẻ đang tụ tập bên góc sân. Áo ba lỗ, quần đùi, dép lê — mồ hôi và tiếng cười vang vọng trong không khí ẩm.

Và rồi… anh thấy Phúc.

Cậu đứng bên dưới một gốc cây, chống tay vào hông, vừa cười vừa nói chuyện với một chàng trai khác — cao hơn Phúc, cơ bắp rõ hơn, da ngăm đen, trán lấm tấm mồ hôi, ánh mắt sắc lạnh hơn.

Trái tim Danh đập mạnh.

Phúc cũng nhìn thấy Danh. Như có một sợi dây kéo cả hai lại. Không một lời. Không một cái vẫy tay. Chỉ là ánh mắt — và một cái gật đầu rất khẽ.

Danh hiểu.

Một lúc sau, khi nhóm bạn đã tản đi, Phúc lững thững bước lại gần Danh, theo sau là người bạn kia.

“Không ngờ gặp anh ở đây nữa,” – Phúc nói, nở nụ cười quen thuộc.

Danh gật đầu, liếc nhìn người đi cùng. Anh trai kia nhìn Danh chằm chằm, không nói gì, nhưng ánh mắt… không hề lạnh lùng. Nó giống như một phép thử.

“Đây là Duy,” – Phúc giới thiệu, “bạn tôi. Cũng dễ chịu lắm. Tụi tôi mới đá banh xong, định kiếm chỗ nào mát mẻ chút.”

Danh nuốt khan.
“Mát… kiểu gì?”

Phúc cười, “Thì… không phải nhà nghỉ đâu. Tụi tôi biết một chỗ gần sân, dưới cầu vượt. Gió mát. Ít người.”

Duy bỗng nói, giọng trầm:
“Anh có đi không? Hay chỉ thích đứng nhìn?”

Câu hỏi vừa thẳng vừa gợi. Danh như bị hút vào.

Mười phút sau, cả ba đã đứng bên dưới cầu vượt nhỏ cạnh công viên. Chỗ này vắng. Vài chiếc xe máy cũ dựng lác đác bên tường. Mùi ẩm của xi măng, của gió lùa dưới dạ cầu, xen lẫn tiếng còi xe xa xa.

Phúc ngồi lên một bục bê tông, Duy đứng kế bên. Cả hai đều đã cởi áo.

Cảnh tượng khiến Danh choáng ngợp.

Ngực Phúc vẫn như anh nhớ: rám nắng, săn chắc, núm ngực rõ nét, từng giọt mồ hôi lăn trên da. Duy thì ngược lại — ngực rộng hơn, nhiều lông hơn, vai dày, lưng có xăm. Trông như một con báo đen đứng canh giữa đêm.

Danh không nói gì. Chỉ đứng nhìn. Hơi thở bắt đầu gấp.

Phúc dang tay, vẫy nhẹ.

“Lại đây đi. Anh không cần làm gì. Chỉ cần… cảm nhận.”

Danh bước lại gần. Phúc kéo anh ngồi xuống giữa hai người. Không gian nhỏ dưới cầu như đóng kín cả thế giới. Chỉ còn tiếng tim đập, tiếng thở, và mùi mồ hôi đậm đặc của hai thân thể đàn ông vừa vận động.

Duy bất ngờ cúi sát tai Danh thì thầm:

“Anh có hay mơ thấy cảnh này không? Một trai thì chưa đủ. Hai người kề sát anh… đùi chạm đùi… mồ hôi thấm vai áo…”

Danh rùng mình. Phúc cười khẽ.
“Tôi nói rồi mà. Duy dễ chịu lắm.”

Bỗng, Duy đưa tay chạm nhẹ vào cổ Danh, rồi vuốt xuống vai, rồi dừng ở lưng. Áp lực bàn tay ấy vừa nhẹ, vừa nóng — khiến Danh như mất kiểm soát.

“Anh có thích ngửi mùi đàn ông không?” – Duy thì thầm.

Không chờ Danh trả lời, Phúc đã kéo tay anh đặt lên ngực cậu. Danh cảm nhận rõ từng nhịp tim, từng giọt mồ hôi đang rịn ra trên da nóng bừng.

“Mùi tôi hôm nay… đậm hơn hôm trước không?” – Phúc châm chọc.

Danh gật khẽ. Mắt lim dim. Đầu lạc vào một cơn mơ mà anh không còn muốn tỉnh.

Gió dưới cầu lùa qua, làm làn da ẩm càng thêm rát rạt. Duy tiến sát hơn, một tay đặt lên đùi Danh. Ánh mắt anh ta lúc này không còn lạnh nữa. Mà là… chiếm hữu.

“Anh là kiểu người chỉ cần có trai là mê đúng không?” – Duy hỏi.

Danh không đáp. Nhưng cơ thể anh đã thay lời.

Lúc ấy, một chiếc xe máy chạy ngang trên cầu, tiếng bánh xe rít nhẹ. Cả ba người vẫn ngồi yên, không nói. Sự im lặng ấy nóng hơn bất cứ âm thanh nào. Không cần phải làm gì nhiều. Chỉ cần hơi thở, mùi da, và ý nghĩ rằng mình đang bị vây giữa hai người đàn ông đẫm mồ hôi, ngay giữa một nơi mà bất kỳ ai cũng có thể bắt gặp.

Cảm giác ấy — nguy hiểm, kích thích, và… gây nghiện.

Cảm giác ấy — nguy hiểm, kích thích, và… gây nghiện.

Phúc ngả người ra sau, lưng tựa vào bức tường bê tông lạnh buốt. Cậu đưa một chân lên gác lên bệ đá, vô tình để lộ vùng bẹn ẩm ướt mồ hôi, nơi chiếc quần đùi đã dính sát vào da. Danh không dám nhìn thẳng, nhưng ánh mắt lại như bị hút vào — từng sợi lông xoăn đen nhấp nhô sau lớp vải, từng chuyển động nhẹ của cơ đùi mỗi khi Phúc đổi tư thế.

“Anh có thích hít mùi mồ hôi thật gần không?” – Phúc hỏi, giọng nhỏ nhưng nặng.

Danh khẽ gật.

Phúc đưa tay kéo cổ áo xuống, để lộ hõm nách lấm tấm mồ hôi. Rồi cậu đưa tay anh lên, áp sát vào đó. Da chạm da. Nhiệt nóng. Lông mềm. Mùi hăng đàn ông vừa mạnh vừa ẩm như thấm thẳng vào óc.

“Ngửi đi,” Phúc thì thầm.

Danh vùi mặt vào. Không còn gì giữ lại. Chỉ là hơi thở, sự ướt át, và khát khao không thể lý giải. Phúc khẽ rên một tiếng, ngực phập phồng.

Duy không đứng yên. Tay anh đã luồn vào phía sau lưng Danh, vén áo anh lên, đầu ngón tay trượt chậm trên sống lưng — lạnh, nhưng khiến toàn thân Danh rùng mình. Rồi Duy cúi xuống, mũi anh lướt qua vai Danh, ngửi sát phần gáy ướt đẫm.

“Anh có mùi đặc trưng lắm,” Duy nói, giọng khản.

Phúc nhìn cả hai, ánh mắt nửa ghen nửa hứng thú.

“Chia nhau đi, Duy.”

Duy không trả lời, nhưng anh siết Danh chặt hơn, hai tay áp sát hai bên eo, kéo anh lùi vào lòng mình. Danh lúc này gần như bị kẹp giữa hai người đàn ông to lớn, nóng rực, cơ thể ướt đẫm mồ hôi, mùi cơ thể đậm đặc hoà vào nhau như một loại nước hoa thô ráp, bản năng, hoang dại.

Phúc thở mạnh, mắt nửa nhắm. Cậu dùng hai tay giữ đầu Danh, kéo lại sát ngực mình. Danh không cưỡng. Anh để cả mặt áp vào ngực trần nóng hổi ấy — và cảm nhận rõ tim Phúc đập thình thịch ngay bên tai.

“Anh muốn bị chúng tôi kẹp giữa đến mức nào?” – Duy ghé vào tai anh.

“Cứ làm… tôi không cần biết,” – Danh đáp, gần như thì thầm.

Ở nơi tối và vắng dưới dạ cầu, giữa hơi nóng ẩm mồ hôi và ánh đèn vàng mờ rọi từ xa, ba thân thể đàn ông hòa vào nhau — chỉ có tiếng thở gấp, tiếng cọ da thịt, và những ánh mắt sáng rực trong bóng tối.

————————

Series NavigationKhoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 3 – DƯỚI MÁI HIÊN ƯỚT MƯA >>

Viết một bình luận