Câu Chuyện Tình Yêu – by TrungCang
Tôi gặp Minh vào năm cuối cấp. Hôm đó trời nắng gắt, tôi ngồi cuối lớp cố gắng gà gật sau một đêm thức học. Minh là học sinh chuyển trường, dáng người cao, gương mặt sáng, nụ cười tươi đến mức cả lớp đều phải chú ý. Tôi thì chỉ thờ ơ lật sách.
Vậy mà chẳng hiểu sao, giáo viên lại xếp Minh ngồi cạnh tôi. Cậu chìa tay, ánh mắt hồn nhiên:
– Chào cậu, mình là Minh. Từ nay làm bạn bàn nhé.
Tôi ậm ừ, bắt tay cậu, và cũng từ hôm đó, cuộc sống tôi rẽ sang một hướng khác.
Minh hay cười, hay nói, đôi khi vụng về nhưng thật lòng. Cậu thường chia cho tôi hộp cơm mẹ nấu, lén nhét vào ngăn bàn tờ giấy nhắn nhủ “đừng quên ôn bài”. Tôi ban đầu khó chịu, sau lại thấy thiếu thiếu nếu một ngày không có lời nhắn nào.
Một buổi trưa, khi tôi đang gục đầu trên bàn, Minh đặt nhẹ chai nước mát trước mặt.
– Uống đi, tao thấy mày mệt lắm rồi.
Tôi ngẩng lên, định gắt, nhưng ánh mắt lo lắng của cậu khiến lời nói nghẹn lại. Tôi chỉ lẳng lặng mở nắp, uống một ngụm, thấy lòng ấm lên kỳ lạ.
Chúng tôi trở nên thân thiết. Tan học, Minh thường đạp xe chậm lại, chờ tôi để cùng đi về. Có hôm trời mưa, áo mưa rách, cậu kéo tôi sát lại, vai kề vai dưới tấm nylon tạm bợ. Hơi thở cậu phả vào tai, gần đến mức tôi nghe được cả nhịp tim.
– Ê, gần quá rồi, – tôi buột miệng.
– Xa thì ướt, gần thì ấm. Muốn cái nào? – Minh cười.
Tôi im lặng, chỉ thấy mặt nóng ran.
Một chiều cuối tuần, chúng tôi ra quán cà phê quen. Minh chống cằm nhìn tôi, hỏi nhỏ:
– Này, mày có thích ai chưa?
Tôi lúng túng, quay sang nhìn cửa sổ.
– Có… nhưng không tiện nói.
Minh mỉm cười nửa đùa nửa thật:
– Vậy tao đoán nhé. Nếu tao đoán trúng thì mày phải đãi tao một chầu.
Tôi run lên, không dám đáp. Cậu không đoán, chỉ bật cười, nhưng ánh mắt dừng lại trên tôi lâu hơn thường ngày.
Sinh nhật Minh năm đó, tôi tặng cậu một cuốn sổ. Cậu mở ra, thấy dòng chữ nhỏ tôi đã viết: “Có những điều không thể nói thành lời, nhưng vẫn muốn giữ mãi.”
Minh sững người, rồi bất ngờ đưa tay nắm lấy tay tôi. Bàn tay cậu ấm, run run. Tôi chưa kịp phản ứng thì Minh ghé sát tai, thì thầm:
– Nếu tao nói… tao cũng vậy, thì sao?
Tim tôi thắt lại. Tôi không trả lời, chỉ khẽ nghiêng đầu, hôn lên má cậu. Minh ngẩn ra, rồi mỉm cười. Nụ cười ấy khiến tôi tin rằng, tình yêu không cần lý do, chỉ cần trái tim.
Từ hôm đó, chúng tôi không còn giả vờ nữa. Minh hay lén nắm tay tôi dưới gầm bàn, hay tựa vai khi đi trên đường vắng. Có đêm, chúng tôi ngồi trên ban công, thành phố sáng đèn dưới chân. Minh choàng vai tôi, tôi dựa vào ngực cậu, nghe nhịp tim đều đặn. Một nụ hôn khẽ lướt qua, dịu dàng mà run rẩy.
Đêm sinh nhật tiếp theo, khi cả hai đã có chút men bia, không khí chợt lặng. Minh ngồi sát lại, ánh mắt sáng trong. Tôi nghe rõ tiếng thở gấp gáp, rồi bất giác, môi chúng tôi chạm nhau. Nụ hôn ban đầu vụng về, rồi dần sâu hơn, nóng bỏng mà vẫn ngập ngừng.
Bàn tay Minh siết lấy vai tôi, kéo tôi lại gần. Thân thể chạm nhau, hơi thở hòa quyện. Không cần đi xa hơn, chỉ thế thôi cũng khiến cả hai run rẩy. Khi dừng lại, Minh dụi trán vào vai tôi, thì thầm:
– Yêu thật khó tả… vừa ngọt, vừa sợ, vừa muốn buông, vừa chẳng thể rời.
Khoảnh khắc ấy, tôi biết, chúng tôi đã thật sự thuộc về nhau.
Ngày Minh nhận giấy báo trúng tuyển đại học xa, tôi lặng người. Chúng tôi im lặng rất lâu, rồi Minh siết tay tôi:
– Dù ở đâu, thì tình yêu này cũng không có đúng sai. Chỉ cần nhớ rằng, tao luôn ở đây.
Buổi chia tay ở bến xe, tôi ôm cậu thật chặt. Không hứa hẹn, không lời thề non hẹn biển. Chỉ để nước mắt rơi và để tình yêu ở lại, sâu trong tim.
Giờ đây, mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn mỉm cười. Vì tôi đã từng có một mối tình như thế: không lý do, không quy tắc, không đúng sai. Chỉ là yêu. Và chỉ cần vậy thôi, đã đủ để một đời không quên.
— Hết —