- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 2 – ÁNH MẮT NGOÀI ĐƯỜNG VÀ MỘT CUỘC HẸN KHÔNG NGỜ
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 3 – DƯỚI MÁI HIÊN ƯỚT MƯA
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 4 – GÓC NHÌN VÀ CHÂN XĂM MỘT BÊN
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 5 – PHÒNG TRỌ, MÙI DA VÀ TIẾNG RÊN
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 6 – KẸT GIỮA HAI LÀN DA
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 7 – CẠM BẪY CỦA MÙI MỒ HÔI VÀ TẤT TRẮNG
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 8 – TRÒ CHƠI CÂM LẶNG TRONG PHÒNG VỆ SINH BỆNH VIỆN
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 9 – MỘT CƠ THỂ, HAI NGƯỜI ĐÀN ÔNG
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 10 – GIỮA ĐƯỜNG, CHÂN LÔNG, TẤT TRẮNG, VÀ MỒ HÔI THẬT
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 11 – ĐỪNG ĐỂ KÍNH CẬN ĐÁNH LỪA
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 12 – CẬU SINH VIÊN VÀ SỢI DÂY TRÓI
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 13 – GIỮA MỒ HÔI CÔNG TRÌNH VÀ CUỒNG LOẠN BẢN NĂNG
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 14 – BỊ BẮT NẠT TRÊN LÁN GỖ
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 15 – CẬU SINH VIÊN THỂ THAO VÀ CÚ CHỦ ĐỘNG NGỌT NGÀO
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 16 – CẦU LÔNG, MỒ HÔI, VÀ NHỮNG ĐÔI MẮT KHÔNG NGÂY THƠ
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 17 – MỘT ĐÊM Ở KHU NGHỈ DƯỠNG
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 18 – CHẠM MẶT TRAI CÔNG TRÌNH
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 19 – MÙI DA THỊT, MÙI CẢM GIÁC
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 20 – HƠI THỞ SAU SÀN ĐẤU
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 21 – MỒ HÔI CỦA NHIỀU NGƯỜI
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 22 – ĐỘC CHIẾM
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 23 – MÙI KHÁC
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 24 – DANH BƯỚC VÀO
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 25 – MỘT KIỂU MÊ MỆT MỚI
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 26 – GẶP TRÊN ĐƯỜNG
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 27 – TỤI NHỎ GIỜ GHÊ THIỆT
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 28 – NGHIỆN TUỔI 18
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 29 – CÀNG HÍT CÀNG NGHIỆN
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 30 – TRONG TIỆM CẮT TÓC
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 31 – CÀ PHÊ CHÒI
Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 3 – DƯỚI MÁI HIÊN ƯỚT MƯA
Sài Gòn vào mùa mưa, bất chợt và dai dẳng. Những cơn mưa không báo trước đổ ập xuống như trút, khiến ai cũng phải tìm chỗ trú, đôi khi cùng một người xa lạ, dưới một mái hiên, một nhà chờ xe buýt, hay một góc tường nhỏ giữa phố.
Danh vừa rời khỏi phòng gym. Người vẫn còn âm ấm, mồ hôi chưa kịp khô thì trời đã sầm lại. Anh chưa kịp về nhà thì cơn mưa ào đến. Anh tấp vội vào mái hiên một tiệm tạp hoá nhỏ đã đóng cửa. Phía trước là một khoảng đường vắng, mưa xối xả, mặt đường phản chiếu ánh đèn như tráng bạc.
Danh đứng đó, tay cầm khăn lau gáy, hơi thở còn nặng sau buổi tập. Áo thun mỏng dính sát vào người, lộ rõ những đường cơ ngực và vai mà anh đã chăm chỉ rèn luyện.
Bỗng một bóng người lao đến, ướt sũng. Là một shipper, mặc áo mưa Grab màu xanh rũ rượi nước, xe dựng nghiêng bên hiên. Người đó cởi nón bảo hiểm, phủi nước mưa khỏi mặt.
Cậu ấy khoảng hai mươi, gầy nhưng không ốm yếu. Mặt sáng, hơi lấm tấm mụn, đôi môi dày và mắt đen như than. Đặc biệt là nụ cười — tươi, bất ngờ, và có gì đó khiến Danh thấy ấm lên dù xung quanh đang lạnh run.
“Trời, mưa gì dữ vậy,” – cậu shipper nói, giọng miền Tây nhẹ nhàng.
Danh gật đầu. “Bất ngờ quá.”
“Anh cũng vừa đi tập về hả? Nhìn là biết.” – Cậu cười, mắt liếc khẽ lên ngực Danh, nơi áo thun ướt dính sát. Một ánh nhìn không hề che giấu.
Danh khẽ cười. “Ừ, chưa kịp về đã bị dính mưa.”
Cậu ấy gỡ áo mưa ra, bên trong là áo thun trắng đã ướt nhẹp, dính chặt vào da. Hai đầu núm ngực hằn rõ, bụng phẳng, vai hơi nhỏ nhưng khỏe. Cánh tay rám nắng lộ rõ gân khi cậu vắt nước áo.
Mùi từ cơ thể cậu tỏa ra — mùi mưa, mùi mồ hôi, mùi nhựa nón bảo hiểm, mùi người trẻ vừa chạy xe đường dài… tất cả hoà lại thành thứ gì đó khiến Danh bối rối.
“Anh tên gì vậy?” – Cậu hỏi, vừa ngồi xuống bậc thềm.
“Danh. Còn em?”
“Em là Long.”
Khoảng lặng. Chỉ có tiếng mưa, và hai người đàn ông, một vừa tập gym, một vừa giao hàng, cùng nhau trong một không gian nhỏ, ướt, và… nặng mùi cơ thể.
“Áo em ướt hết rồi,” – Long nói, và không chút ngại ngần, cậu kéo áo lên, cởi phăng ra. Trên thân hình trẻ làn da rám nắng, bụng nổi rõ vết hằn từ dây nịt, ngực nhỏ nhưng săn, lông ngực lưa thưa, mồ hôi hòa cùng nước mưa.
Danh đứng yên, mắt dán vào từng chi tiết.
“Anh lạnh hả? Người anh run rồi kìa,” – Long nói nhỏ, rồi bất ngờ đứng dậy, bước lại sát Danh.
Họ chỉ cách nhau chưa đầy 30 cm. Hơi thở Long thơm nhẹ mùi kẹo bạc hà, còn người cậu vẫn còn hơi nước — vừa ẩm vừa nóng.
“Anh nhìn em từ nãy giờ,” – Long nói, mắt không rời mắt Danh. “Em thấy rồi đó.”
Danh không nói. Nhưng ánh mắt anh đã thay lời.
Long vươn tay, chạm nhẹ lên cổ Danh. Cái chạm đầu tiên khiến Danh như điện giật.
“Em không ngại đâu,” – Long thì thầm. “Mưa lớn vậy, tụi mình đâu đi được đâu…”
Bàn tay Long trượt xuống vai Danh, rồi áp nhẹ lên ngực anh qua lớp áo ướt. Danh nhắm mắt. Trong đầu anh vang lên tiếng mưa, tiếng tim đập, và sự khao khát không thể chối từ.
Anh mở mắt, bắt lấy ánh nhìn của Long, rồi từ từ đưa tay lên bụng cậu — nơi làn da vẫn còn lạnh vì mưa nhưng run nhẹ vì cảm xúc.
Cậu không nói gì, chỉ hít sâu, áp sát hơn, ngực trần dính vào áo Danh, hơi thở gấp hơn.
“Muốn hôn em không?” – Long hỏi thẳng.
Danh không trả lời. Anh cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên xương quai xanh còn vương nước. Một cái hôn run rẩy, đầy kìm nén, nhưng cũng đầy thèm khát.
Long vòng tay ôm Danh sát vào mình, mùi da thịt trẻ trung làm Danh gần như phát điên.
Họ không đi xa hơn. Không cần.
Chỉ là hai người đàn ông xa lạ, tìm thấy nhau dưới một cơn mưa bất ngờ, trong một khoảnh khắc ngập mùi thể xác và khao khát chân thật.
Sài Gòn mùa mưa, mưa bất chợt và lạnh người. Danh vừa ra khỏi phòng gym, mồ hôi chưa khô thì trời đổ ào xuống. Anh tấp vội vào mái hiên một tiệm tạp hóa đã đóng cửa, áo thun mỏng dính sát da, cơ thể vẫn còn nóng bừng sau buổi tập.
Mưa trắng trời, rồi một bóng người lao đến — một cậu shipper trẻ, ướt sũng, khoác áo mưa Grab lủng lẳng. Cậu dựng xe dưới mái hiên, kéo nón bảo hiểm ra, nước mưa chảy ròng trên gương mặt trẻ. Cậu cười, vô tư và thân thiện.
“Trời mưa gì ác thiệt,” – giọng miền Tây nhẹ tênh.
Danh cười khẽ. “Ừ, ướt nhẹp luôn.”
Cậu kéo áo mưa ra — bên trong là áo thun trắng dán chặt vào ngực, hai núm ngực lộ rõ, bụng phẳng, làn da rám nắng. Khi cậu đưa tay vắt nước khỏi áo, cơ tay nổi gân nhẹ, lông nách lộ ra dưới nách áo ướt — những chi tiết nhỏ nhưng đốt lên cơn đói quen thuộc trong Danh.
“Anh tập gym hả? Nhìn body phê quá trời,” – cậu nói, nửa đùa nửa thật.
“Anh tên Danh. Còn em?”
“Em Long.”
Cậu ngồi xuống bậc thềm, rồi bất ngờ cởi phăng áo ra, không ngại ngần. Cơ thể cậu lộ rõ: da sậm, cơ ngực nhỏ mà săn, lông ngực lưa thưa, bụng hơi lõm xuống vì lạnh. Mùi cơ thể bốc lên trong làn mưa — mùi mồ hôi trẻ tuổi, nước mưa, và cơ thể vừa vận động.
Long đứng dậy, tiến lại gần. Mắt cậu nhìn Danh — trực diện, gợi mở.
“Anh nhìn em hoài,” – cậu cười nhẹ. “Muốn sờ không?”
Danh nuốt nước bọt, tay run lên. Không kịp nghĩ, anh đưa tay chạm nhẹ vào bụng Long — làn da mát lạnh, lún nhẹ dưới đầu ngón tay.
Long thở mạnh hơn, rồi ép người sát Danh, da trần áp lên lớp áo ướt. Hai thân thể khác biệt nhưng cùng nóng hổi. Long vòng tay ra sau lưng Danh, kéo anh sát hơn. Ngực hai người dính vào nhau, hai núm chạm nhau qua lớp vải mỏng.
“Muốn cảm nhận nhiều hơn không?” – Long thì thầm, rồi nhẹ nhàng ngậm lấy bắp đùi tai Danh, thở mạnh. Danh rùng mình, bàn tay trượt xuống chạm vào eo quần của Long, rồi khựng lại khi cảm nhận được độ cứng nóng hổi bên dưới lớp vải mỏng.
Cả hai đứng đó, trong góc tối ướt át giữa lòng Sài Gòn, tay siết lấy nhau, hơi thở quấn vào nhau, cảm giác dồn dập và rạo rực đến choáng váng.
Long vuốt ve nhẹ môi, mắt nửa khép:
“Anh muốn tụi mình làm liền ở đây không? Góc này tối lắm…”
Danh lắc đầu khẽ, môi gần như chạm môi Long:
“Không. Nhưng… để em nhớ mùi anh.”
Anh cúi xuống, hôn chậm rãi lên xương quai xanh ướt sũng, rồi vuốt ve nhẹ lên ngực Long, nơi mùi da, mùi mưa và mồ hôi hòa lẫn — nồng, đậm, khiến Danh muốn điên.
Long khẽ rên. Hai tay bấu nhẹ vào vai Danh.
Chỉ một khoảnh khắc, một cái hôn, một chút ma sát qua lớp quần thể thao — mà cả hai đã cứng ngắc, run rẩy. Họ chưa làm gì, chưa cần gì. Nhưng cơn sóng dồn lên giữa háng như thể có thể vỡ ra bất kỳ lúc nào.
Cơn mưa vẫn rơi. Cả hai dựa vào nhau, ướt đẫm, rối loạn.
Long thì thầm, hơi thở nóng hổi:
“Anh có số em rồi mà…”
Danh cười, mắt vẫn nhắm.
“Ừ. Lần sau… không cần trú mưa nữa.”
——————–
