Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 15 – CẬU SINH VIÊN THỂ THAO VÀ CÚ CHỦ ĐỘNG NGỌT NGÀO

Chương này là phần 14 trong tổng số 30 chương của truyện Khoảnh Khắc Thân Mật - by NamAnh

Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 15 – CẬU SINH VIÊN THỂ THAO VÀ CÚ CHỦ ĐỘNG NGỌT NGÀO

Danh không hiểu vì sao mình lại có mặt ở đây – sân bóng đá của một trường đại học trong thành phố. Anh bảo với mình là đi dạo cho khuây khỏa, nhưng thật ra… **tim anh cứ đập loạn khi thấy những bắp đùi căng ra sau mỗi cú sút, những chiếc quần đùi ngắn dính vào mông vì mồ hôi, và mùi cơ thể bay lãng đãng trong gió.**

Ánh hoàng hôn đỏ ửng, rọi xuống mặt sân đầy bụi. Những cậu sinh viên trẻ tuổi vẫn đang đá bóng hăng say. Danh đứng bên ngoài, tựa vào xe, **giả vờ nhìn điện thoại nhưng mắt thì không rời sân.**

Bất chợt, một trái bóng lăn tới chân anh.

“Anh ơi, em xin trái bóng.” – giọng nói vang lên, nhẹ nhàng và lễ phép.

Danh ngẩng lên. Trước mặt anh là một cậu sinh viên cao khoảng mét tám, da sáng, tóc cắt gọn, **mặc áo ba lỗ thể thao dính mồ hôi, lộ rõ phần ngực săn chắc, bụng rắn như đá.** Quần đùi thì ngắn, gần như để lộ phần gân đùi phía trên.

Ánh mắt cậu ta sáng, **nụ cười ngây thơ nhưng ánh nhìn thì… không hề đơn giản.**

“Anh ngồi xem tụi em đá từ nãy giờ phải không?” – cậu hỏi, không ngại ngần.

Danh ấp úng:

“Ờ… tại thấy mấy em đá sung quá…”

“Anh thích coi trai đá banh không?”

Câu hỏi làm Danh sững lại. **Tuấn – tên cậu sinh viên ấy – tiến lại gần hơn, mùi mồ hôi nhẹ nhàng từ người cậu phả vào mũi Danh, ấm và… kích thích.**

“Em sắp về rồi. Hay anh đợi em tắm xong, ra uống nước với em ha?” – Tuấn mỉm cười, rút điện thoại ra.
“Cho em xin số đi. Em rủ thật mà.”

Danh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng chẳng muốn từ chối.

“Ờ… anh là Danh.”

“Em là Tuấn. Em không có to con như mấy người tập gym đâu nha. Nhưng em chịu chơi đó.”

Nửa tiếng sau, họ gặp lại ở quán nước đối diện trường. Tuấn mặc áo hoodie mỏng, tóc còn ướt sau khi tắm, ngồi thoải mái như thể đã quen Danh từ lâu.

“Anh nhìn em hoài lúc tụi em đá banh. Em thấy mà.” – Tuấn nháy mắt.

Danh đỏ mặt:

“Ờ… anh hay nhìn mấy người đá banh về… vì mấy người thường mồ hôi, ngửi mùi đó… thích.”

Tuấn bật cười lớn:

“Vậy thì… anh trúng tủ rồi đó. Em về sau đá là không tắm liền. Toàn để mồ hôi khô mới tắm.”

Không khí bắt đầu nóng lên dù trời đã tối.

“Anh có rảnh không?” – Tuấn hỏi nhỏ, tay đặt nhẹ lên đùi Danh dưới gầm bàn.
“Phòng em gần đây lắm.”

Danh nuốt nước bọt. Trong khoảnh khắc, **anh nhận ra mình vừa rơi vào bẫy của một cậu sinh viên trẻ – nhưng không hề bị động. Ngược lại, cậu ấy đang dẫn dắt anh từng bước.**

**Phòng trọ của Tuấn nhỏ, gọn gàng, treo vài cúp thể thao và poster bóng đá.**

Danh chưa kịp ngồi xuống thì Tuấn đã bước tới, **nhấn nhẹ anh lên giường, rồi ngồi lên đùi anh.**

“Anh từng bị trai nhỏ hơn cưỡi chưa?”

“Chưa…” – Danh thì thào.

Tuấn cười:

“Vậy hôm nay thử nha. Em không mạnh như mấy anh kia đâu. Nhưng em biết cách làm cho người ta quắn quíu.”

Tuấn **cởi áo hoodie, để lộ phần thân trên đầy sức sống** – ngực nở vừa phải, tay không quá cơ bắp nhưng gọn, chắc. Cậu cúi xuống, hôn nhẹ lên môi Danh, rồi… **vuốt ve nhẹ cổ anh.**

Danh khẽ rên, **tay vòng ra sau lưng Tuấn**, cảm nhận mồ hôi còn vương trên da cậu. Mùi da thịt sau giờ thể thao – không quá nồng, nhưng **rất thật, rất thật.**

Tuấn nói nhỏ:

“Nằm xuống. Để em điều khiển.”

Danh ngoan ngoãn làm theo. **Anh chưa từng bị một người nhỏ tuổi cưỡi lên, chủ động như thế.** Cảm giác ấy vừa mới mẻ, vừa khiến anh… **muốn tan chảy.**

Tuấn **ngồi lên bụng Danh**, hai tay đặt lên ngực anh, cọ nhẹ. **Chiếc quần đùi mỏng của cậu dính sát, để lộ rõ phần cứng phía trong.** Danh nhìn thấy tất cả. Và tim anh đập như điên.

“Anh thích nhìn không? Thích bị em cưỡi không?”

Danh thở hắt:

“Anh… chưa bao giờ thấy ai như em.”

Cậu **tụt quần Danh**, rồi cúi xuống vuốt ve dọc hông, bụng dưới. Mỗi cái vuốt ve đều như khiêu khích, khiến Danh **gồng người vì nhột lẫn sung sướng.**

Tuấn thì thầm:

“Ngon lắm. Mềm, sạch, thơm. Mùi của người mê thể thao.”

Rồi cậu từ từ **ngồi xuống, lưng thẳng, cặp đùi ép nhẹ**, **ôm lấy Danh, nhấp nhẹ, đều, không vội.** Mồ hôi rịn ra dọc sống lưng cậu, lấp lánh dưới ánh đèn bàn.

Danh **rên khẽ**, tay ôm eo Tuấn, cảm nhận **sự chủ động mềm mại nhưng không yếu ớt.**

“Sướng hông?” – Tuấn hỏi.

“Sướng… quá…”

“Mới bắt đầu thôi. Em cưỡi được lâu lắm.”

Tuấn **nhấp chậm, rồi bất ngờ tăng tốc**, cúi xuống vuốt ve cổ, cắn nhẹ vai Danh. Sự đối lập giữa vẻ ngoài ngây thơ và hành động táo bạo của cậu khiến Danh như… **bị thiêu rụi.**

Cậu **rút ra, rồi lại vào**, sâu và dứt khoát.

“Anh là của em hôm nay. Không ai được … (một khoảnh khắc thân mật được giữ lại nhẹ nhàng)

Danh rên lên:

“Hiểu… em cứ làm…”

Cảnh vật như mờ đi trước mắt. **Danh nằm dưới thân hình trẻ trung, nóng bỏng, nghe từng tiếng thở, từng cú nhấp, và tiếng nhép ướt át giữa hai cơ thể.** Không còn gì khác. Chỉ còn Tuấn. Và lửa cháy.

Khi cả hai đạt đến cao trào, Tuấn cúi xuống thì thầm:

“Mai em có trận cầu lông. Nếu anh rảnh… đến xem. Em sẽ mặc quần ngắn hơn nữa…”

Danh chỉ biết gật, miệng không nói nổi vì **vẫn còn run rẩy trong dư âm.**

———————–

Series Navigation<< Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 14 – BỊ BẮT NẠT TRÊN LÁN GỖKhoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 16 – CẦU LÔNG, MỒ HÔI, VÀ NHỮNG ĐÔI MẮT KHÔNG NGÂY THƠ >>

Viết một bình luận