- Người Bên Cạnh – Chương 1 – Gặp Gỡ Lãng Mạn by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh – Chương 2 – Khoảng cách gần by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Chương 3: Ánh Mắt Dò Xét by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Chương 4: Dưới Ánh Đèn Mờ by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Chương 6: Vết Nứt Sâu Hơn – by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Chương 7: Điểm Gãy by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Chương 8: Dưới Ánh Trăng Rằm by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Chương 9: Lời Thú Nhận by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Chương 10: Đối Mặt by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Chương 11: Bùng Nổ by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Chương 12: Lựa Chọn Dưới Ánh Đèn Đường by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Ngoại Truyện: Dưới Ánh Lửa Đà Lạt by TieuLangQuan
Người Bên Cạnh Ngoại Truyện: Dưới Ánh Lửa Đà Lạt by TieuLangQuan
Ba tháng kể từ khi tôi và Minh rời Sài Gòn, chúng tôi đã tìm được một căn nhà gỗ nhỏ ở ngoại ô Đà Lạt, nép mình dưới những tán thông xanh mướt. Không khí lạnh giá, mùi gỗ thông và sương mù làm mọi thứ như một giấc mơ. Nhưng giấc mơ này không hoàn hảo. Mẹ tôi không còn liên lạc, Tâm và Long cắt đứt với Minh, và tôi vẫn đôi lúc giật mình nửa đêm, sợ rằng tất cả chỉ là ảo mộng. Nhưng mỗi lần nhìn Minh, thấy nụ cười của nó, tôi biết mình đã chọn đúng.
Hôm nay là một tối cuối tuần, sương mù dày đặc bao quanh căn nhà. Minh nhóm lò sưởi, ánh lửa bập bùng chiếu lên khuôn mặt nó, làm mắt nó lấp lánh. “Nam, mày thấy Đà Lạt thế nào? Có hối hận không?” Minh hỏi, ngồi xuống cạnh tôi trên tấm thảm trước lò sưởi, tay cầm ly rượu vang đỏ.
“Hối hận? Không bao giờ,” tôi nói, nhìn vào mắt Minh. “Chỉ cần có mày, tao không cần gì khác.” Minh cười, nghiêng người, hôn nhẹ lên môi tôi. Nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng đủ để làm tim tôi đập nhanh. Tôi kéo Minh sát hơn, tay ôm lấy eo nó, cảm nhận hơi ấm qua lớp áo len mỏng.
“Nam, mày biết không, tao chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu mày thế này,” Minh thì thầm, môi lướt qua tai tôi, hơi thở nóng bỏng làm tôi rùng mình. Tôi không trả lời, chỉ hôn Minh, nụ hôn sâu hơn, lưỡi quấn lấy nhau, vị rượu vang từ môi nó hòa quyện. Tay tôi luồn vào áo Minh, chạm vào lưng nó, da mịn màng và nóng ran dưới đầu ngón tay.
Minh đẩy tôi nằm xuống thảm, ánh lửa chiếu lên cơ thể nó, làm nổi bật từng đường nét. Nó cởi áo tôi, môi hôn xuống ngực tôi, lưỡi lướt qua núm ngực, mút nhẹ, làm tôi rên khẽ, cơ thể cong lên vì khoái cảm. “Minh, mày…” Tôi thở gấp, tay nắm tóc nó, kéo sát hơn. Minh ngẩng lên, mắt lấp lánh dục vọng, nụ cười nghịch ngợm. “Mày thích không, Nam?” Nó hỏi, giọng khàn, tay lướt xuống bụng tôi, cởi nút quần.
Tôi lật Minh xuống, nằm đè lên nó, cởi áo len của Minh, để lộ cơ thể trắng mịn, cơ ngực căng lên dưới ánh lửa. Tôi hôn xuống cổ Minh, cắn mạnh, để lại dấu đỏ. Minh rên to, tay cào nhẹ lưng tôi, móng tay để lại những vết đỏ dài. “Nam, mày làm tao điên,” Minh thì thầm, kéo tôi xuống, hôn sâu, lưỡi nó khám phá miệng tôi, ướt át và mãnh liệt.
Tay tôi lướt xuống eo Minh, luồn vào quần, chạm vào nơi nhạy cảm, vuốt ve chậm rãi, làm Minh thở gấp, cơ thể run rẩy. “Nam, đừng dừng,” Minh rên, tay siết chặt hông tôi, kéo tôi ép sát. Tôi cởi quần Minh, để lộ cơ thể nó hoàn toàn, cứng rắn và nóng bỏng dưới ánh lửa. Minh kéo quần tôi xuống, tay nó chạm vào tôi, vuốt ve với nhịp điệu làm tôi rên to, khoái cảm lan tỏa khắp cơ thể.
Tôi hôn xuống ngực Minh, lưỡi lướt qua từng cơ bắp, mút mạnh, làm Minh cong người, rên lớn. “Nam, tao muốn mày,” Minh thì thầm, giọng run, mắt nhắm chặt. Tôi lướt môi xuống bụng Minh, rồi xuống nơi nhạy cảm, lưỡi nhẹ nhàng khám phá, làm Minh rên to hơn, tay nắm chặt thảm, cơ thể căng cứng. “Nam, mày… tao không chịu nổi,” Minh thở gấp, kéo tôi lên, hôn tôi mãnh liệt, tay nó siết chặt hông tôi, như muốn hòa quyện hoàn toàn.
Minh lật tôi xuống, nằm đè lên tôi, môi nó lướt xuống đùi tôi, cắn nhẹ, làm tôi run rẩy. Nó tiếp tục, lưỡi chạm vào nơi nhạy cảm, mút mạnh, làm tôi rên lớn, tay bấu vào thảm. “Minh, tao yêu mày,” tôi thì thầm, giọng nghẹn vì khoái cảm. Minh ngẩng lên, mắt lấp lánh, hôn tôi lần nữa, cơ thể nó ép sát, nhịp thở hòa quyện. “Tao cũng yêu mày, Nam,” Minh thì thầm, tay vuốt ve tôi, nhịp điệu nhanh hơn, làm tôi rùng mình, khoái cảm bùng nổ.
Chúng tôi tiếp tục, cơ thể quấn lấy nhau, ánh lửa chiếu lên da thịt, làm mọi thứ như một bức tranh sống động. Minh đẩy tôi ngồi dậy, kéo tôi vào phòng tắm nhỏ của căn nhà. Nó mở vòi sen, nước ấm phun xuống, làm cơ thể chúng tôi lấp lánh. Minh hôn tôi dưới dòng nước, tay lướt qua lưng tôi, móng tay cào nhẹ, để lại những vết đỏ mờ. Tôi đẩy Minh vào tường gạch, hôn xuống ngực nó, lưỡi lướt qua núm ngực, mút mạnh, làm Minh rên to, tay bấu vào vai tôi.
“Nam, mày làm tao điên thật rồi,” Minh thở gấp, kéo tôi sát hơn, cơ thể nó ép vào tôi, cứng rắn và nóng bỏng. Tôi lướt tay xuống, vuốt ve nơi nhạy cảm, làm Minh cong người, rên lớn, nước từ vòi sen chảy xuống, hòa quyện với tiếng thở gấp của cả hai. Minh lật tôi, đẩy tôi vào tường, môi nó lướt xuống bụng tôi, rồi xuống nơi nhạy cảm, lưỡi khám phá, làm tôi rên to, tay bấu vào tóc nó. “Minh, tao… tao không chịu nổi,” tôi thì thầm, khoái cảm lan tỏa, làm tôi run rẩy.
Chúng tôi trở lại thảm trước lò sưởi, cơ thể ướt át, quấn lấy nhau. Minh nằm dưới, kéo tôi xuống, hôn tôi sâu, tay siết chặt hông tôi. Tôi lướt tay qua cơ thể Minh, vuốt ve, làm nó rên khẽ, cơ thể căng lên. “Nam, tao muốn mày mãi,” Minh thì thầm, mắt lấp lánh, như muốn khắc sâu khoảnh khắc này. Tôi hôn Minh, cơ thể hòa quyện, ánh lửa bập bùng chiếu lên chúng tôi, như chứng nhân cho tình yêu mãnh liệt.
Nhưng rồi, một tiếng gõ cửa vang lên, phá tan không khí. Minh giật mình, ngồi dậy, vội kéo áo len lên. “Ai vậy?” Nó hỏi, giọng hoảng loạn. Tôi đứng dậy, tim đập thình thịch, ra mở cửa. Là một người lạ, một người đàn ông trung niên, tự xưng là chủ nhà. “Tôi nghe hàng xóm nói hai cậu… có hành vi không phù hợp,” ông ta nói, ánh mắt dò xét. “Tôi không muốn rắc rối, hai cậu nên rời đi trong tuần này.”
Minh đứng sau tôi, mặt trắng bệch. “Cháu xin lỗi, tụi cháu sẽ dọn đi,” Minh nói, giọng nhỏ. Người đàn ông gật đầu, quay đi, để lại chúng tôi trong im lặng. Tôi nhìn Minh, thấy sự sợ hãi trong mắt nó. “Nam, tụi mình làm gì bây giờ?” Minh hỏi, giọng run.
Tôi ôm Minh, nước mắt trào ra. “Tụi mình sẽ tìm chỗ khác, Minh. Chỉ cần có mày, tao không sợ gì cả.” Minh gật, ôm tôi chặt, nhưng tôi biết, cả hai đều đang sợ. Đà Lạt không phải thiên đường như chúng tôi tưởng. Xã hội, ánh mắt phán xét, vẫn theo chúng tôi, dù chúng tôi đã chạy trốn.
Chúng tôi ngồi trước lò sưởi, tay đan chặt, ánh lửa vẫn bập bùng. “Nam, mày hối hận không?” Minh hỏi lần nữa, giọng nghẹn. Tôi lắc đầu, hôn nhẹ lên trán nó. “Không, Minh. Chỉ cần mày bên tao, mọi thứ đều đáng giá.”
Nhưng trong lòng, tôi biết, hành trình của chúng tôi vẫn chưa kết thúc. Chúng tôi có nhau, nhưng thế giới ngoài kia vẫn không dễ dàng. Dưới ánh lửa Đà Lạt, tôi ôm Minh, cảm nhận hơi ấm của nó, và cầu mong một ngày, chúng tôi sẽ tìm được nơi thật sự thuộc về mình.