- Người Bên Cạnh – Chương 1 – Gặp Gỡ Lãng Mạn by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh – Chương 2 – Khoảng cách gần by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Chương 3: Ánh Mắt Dò Xét by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Chương 4: Dưới Ánh Đèn Mờ by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Chương 6: Vết Nứt Sâu Hơn – by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Chương 7: Điểm Gãy by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Chương 8: Dưới Ánh Trăng Rằm by TieuLangQuan
Người Bên Cạnh Chương 8: Dưới Ánh Trăng Rằm by TieuLangQuan
Sáng hôm sau, tôi thức dậy với cảm giác như cả thế giới đang đè lên ngực. Tâm đã thấy tôi và Minh trong con hẻm, ánh mắt khinh miệt của cậu ta như khắc sâu vào tâm trí tôi. Minh chạy theo Tâm, bỏ tôi lại, và tin nhắn của mẹ – “Mai con về sớm” – như một lời cảnh báo. Tôi mở điện thoại, hy vọng một tin nhắn từ Minh, nhưng chỉ có vài thông báo vô nghĩa. Tôi nhắn nó: “Minh, tụi mình cần nói chuyện. Mày đừng tránh tao nữa.” Nhưng như mọi lần, không có hồi âm.
Ở nhà, không khí nặng nề hơn bao giờ hết. Mẹ gọi tôi xuống bếp ngay khi tôi vừa đi làm về. Bà ngồi đó, tay siết chặt ly nước, mắt đỏ hoe. “Nam, mẹ hỏi thẳng. Con với thằng Minh… có phải con thích nó, theo cái cách không bình thường?” Giọng mẹ run, như thể bà đang cố kìm nén cơn giận và nỗi đau.
Tôi muốn nói dối, nhưng ánh mắt mẹ làm tôi không thể. “Mẹ, con… con thích Minh,” tôi nói, giọng nghẹn lại. “Nhưng tụi con chưa làm gì sai cả.”
Mẹ đứng bật dậy, ly nước đổ nghiêng trên bàn. “Sai? Con nói thích một thằng con trai là không sai? Con có biết mẹ nuôi con bao năm, mong con nên người, lấy vợ, sinh con? Giờ con nói cái này, con bảo mẹ phải nghĩ sao?” Mẹ gần như hét lên, nước mắt chảy dài.
Tôi đứng im, tim đau như cắt. “Mẹ, con xin lỗi. Nhưng con không chọn được con là ai,” tôi nói, nước mắt cũng trào ra. Mẹ lắc đầu, quay đi, không nói thêm lời nào. Tôi chạy lên phòng, đóng sầm cửa, cảm giác oan ức và nghẹn ngào trào lên như sóng.
Chiều đó, tôi nhận được tin nhắn từ Minh, lần đầu sau hai ngày im lặng: “Nam, tao xin lỗi. Tối nay tụi mình đi chơi với nhóm, ra ngoại ô, cắm trại. Mày đi không? Tao muốn nói chuyện.” Tôi do dự, nhưng nỗi nhớ Minh mạnh hơn tất cả. Tôi nhắn lại: “Ok, tao đi.”
Tối, tôi đến điểm hẹn ở quận 7, nơi nhóm bạn Minh tụ tập. Tâm và Long có mặt, cùng vài người khác từ công ty Minh. Tâm nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng, nhưng không nói gì. Long thì cười thân thiện, nhưng tôi thấy sự giả tạo trong nụ cười đó. Minh đứng cạnh, mặc áo thun trắng, nhìn tôi với ánh mắt áy náy. “Cảm ơn mày tới,” nó nói nhỏ, nhưng không dám nhìn thẳng.
Tụi tôi lên xe, chạy ra một cánh đồng ở Củ Chi, nơi nhóm dự định cắm trại qua đêm. Đường ngoại ô tối om, chỉ có ánh đèn xe và ánh trăng rằm sáng rực. Cánh đồng trải rộng, cỏ xanh mướt, xa xa là mấy lùm cây và một con suối nhỏ. Nhóm dựng lều, đốt lửa trại, và bắt đầu nướng thịt. Tiếng cười nói vang lên, nhưng tôi chỉ ngồi im, mắt không rời Minh. Nó cố tỏ ra vui vẻ, nhưng tôi thấy sự căng thẳng trong từng cử chỉ.
Tâm và Long liên tục kéo Minh vào các trò chơi, từ hát hò đến uống bia. Long còn lấy tay khoác vai Minh, cười lớn, làm tôi muốn đứng dậy bỏ đi. Tâm thì thi thoảng liếc tôi, ánh mắt như muốn nói: “Mày không xứng với Minh.” Tôi uống bia, cố kìm cơn tức tối, nhưng lòng đau như bị xé toạc.
Khi mọi người bắt đầu say, Minh kéo tôi ra khỏi đám đông. “Nam, đi dạo chút đi,” nó nói, giọng nhỏ. Tôi gật đầu, đi theo nó ra mép cánh đồng, nơi ánh trăng chiếu sáng cỏ và suối. Không khí mát lạnh, mùi cỏ tươi xen lẫn mùi đất làm tôi thấy dễ chịu, nhưng lòng vẫn nặng trĩu.
“Nam, tao xin lỗi vì chuyện hôm qua,” Minh nói, dừng lại bên một lùm cây. “Tâm… nó sốc, nhưng tao đã giải thích. Tao nói tao với mày chỉ là bạn.”
Tôi sững người, cơn tức tối bùng lên. “Chỉ là bạn?” Tôi gắt, giọng run. “Mày hôn tao, mày nói mày yêu tao, giờ mày bảo chỉ là bạn? Minh, mày coi tao là gì?”
Minh nhìn tôi, mắt đỏ hoe. “Nam, tao yêu mày, nhưng tao không biết làm sao! Tâm là bạn thân tao, tao không muốn mất nó. Và tao sợ… sợ mọi người biết.” Giọng nó nghẹn lại, như đang đấu tranh.
Tôi bước tới, nắm tay Minh, kéo nó vào lùm cây, nơi ánh trăng chỉ lọt qua vài kẽ lá. “Minh, tao không chịu nổi nữa. Tao yêu mày, và tao muốn mày là của tao, không phải của Tâm hay Long,” tôi nói, nước mắt trào ra.
Minh nhìn tôi, rồi bất ngờ kéo tôi vào, hôn tôi mãnh liệt. Nụ hôn đầy khao khát, như thể nó đang trút hết nỗi sợ hãi và dục vọng. Tôi đáp lại, tay ôm chặt Minh, cảm nhận cơ thể nó ép sát tôi. Minh đẩy tôi xuống cỏ, nằm đè lên tôi, môi nó lướt xuống cổ tôi, cắn nhẹ, làm tôi rên khẽ. Tôi cởi áo Minh, để lộ cơ thể nó dưới ánh trăng, da trắng sáng lấp lánh. Tay tôi lướt qua ngực Minh, cảm nhận nhịp tim gấp gáp, móng tay tôi cào nhẹ, làm nó run lên.
“Nam,” Minh thì thầm, giọng khàn, mắt lấp lánh. Tôi kéo Minh xuống, hôn ngực nó, môi lướt qua từng đường nét, cảm nhận hơi ấm và sự căng cứng của cơ thể nó. Minh thở gấp, tay luồn vào áo tôi, cởi nút, để lộ ngực tôi. Nó hôn xuống ngực tôi, môi nóng bỏng, cắn nhẹ làm tôi rùng mình. Tôi lật Minh xuống, nằm dưới cỏ, tay lướt xuống eo nó, luồn vào quần, chạm vào nơi nhạy cảm. Minh rên to, tay nắm tóc tôi, kéo tôi sát hơn. “Tao muốn mày,” nó thì thầm, giọng run, cơ thể ép sát tôi.
Tôi cởi quần Minh, để lộ cơ thể nó hoàn toàn dưới ánh trăng. Minh kéo tôi xuống, hôn tôi sâu hơn, tay nó cào nhẹ lưng tôi, móng tay để lại những vết đỏ. Tôi hôn xuống bụng Minh, môi lướt qua từng cơ bắp, làm nó rên khẽ, cơ thể cong lên. “Nam, đừng dừng,” nó thì thầm, giọng gần như van xin. Tôi tiếp tục, tay khám phá cơ thể Minh, cảm nhận sự khao khát mãnh liệt của cả hai.
Nhưng rồi, một tiếng hét vang lên từ xa. “Minh! Nam! Hai người đâu rồi?” Là Tâm, giọng giận dữ. Minh đẩy tôi ra, vội chỉnh lại quần áo, mặt trắng bệch. “Tâm, tao đây,” Minh gọi, đứng dậy, bỏ tôi lại trên cỏ.
Tâm xuất hiện, cùng với Long. Cả hai nhìn chúng tôi, Tâm gần như hét lên: “Tao biết ngay mà! Minh, mày nói chỉ là bạn, vậy đây là gì? Mày lừa tao!” Long đứng im, ánh mắt lạnh lùng, nhưng tôi thấy sự tổn thương trong mắt cậu ta.
“Tâm, mày bình tĩnh,” Minh nói, giọng run. “Tao với Nam… tụi tao…” Minh ngập ngừng, không nói được gì nữa.
Tôi đứng dậy, áo vẫn chưa chỉnh tề, cơn oan ức trào lên. “Tâm, mày có quyền gì phán xét? Tao yêu Minh, và Minh yêu tao. Mày không hiểu thì đừng xen vào!” Tôi hét, nước mắt chảy dài.
Tâm nhìn tôi, ánh mắt đầy khinh miệt. “Yêu? Mày chỉ làm Minh rối thêm thôi, Nam. Mày không xứng với nó.” Minh đứng giữa, im lặng, mắt đỏ hoe.
Tôi quay sang Minh, giọng nghẹn: “Minh, mày chọn đi. Tao hay Tâm? Tao không chịu nổi nữa.” Minh nhìn tôi, rồi nhìn Tâm, nhưng không nói gì. Sự im lặng của nó như một nhát dao cuối cùng.
Tôi quay đi, chạy ra khỏi cánh đồng, nước mắt rơi không ngừng. Minh không đuổi theo. Tôi nghe tiếng Tâm gọi Minh, tiếng Long nói gì đó, nhưng tôi không quan tâm. Tôi chỉ biết, tôi đã mất Minh, hoặc có lẽ, tôi chưa bao giờ thật sự có nó.
Về tới nhà, mẹ vẫn thức, ánh mắt bà đầy thất vọng. “Nam, mẹ nghe bạn con gọi, nói con với Minh… mẹ không muốn tin, nhưng đúng không?” Tôi không trả lời, chỉ chạy lên phòng, khóa cửa. Tôi nằm trên giường, cảm giác nụ hôn của Minh vẫn còn, nhưng giờ chỉ còn đau đớn và oan ức.
—————————-