- Người Bên Cạnh – Chương 1 – Gặp Gỡ Lãng Mạn by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh – Chương 2 – Khoảng cách gần by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Chương 3: Ánh Mắt Dò Xét by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Chương 4: Dưới Ánh Đèn Mờ by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Chương 6: Vết Nứt Sâu Hơn – by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Chương 7: Điểm Gãy by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Chương 8: Dưới Ánh Trăng Rằm by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Chương 9: Lời Thú Nhận by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Chương 10: Đối Mặt by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Chương 11: Bùng Nổ by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Chương 12: Lựa Chọn Dưới Ánh Đèn Đường by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Ngoại Truyện: Dưới Ánh Lửa Đà Lạt by TieuLangQuan
Người Bên Cạnh Chương 12: Lựa Chọn Dưới Ánh Đèn Đường by TieuLangQuan
Tôi ngồi trong phòng, ánh đèn bàn mờ nhạt chiếu lên mảnh giấy mẹ để lại sáng nay: “Nam, mẹ cho con thời gian đến tối nay. Hãy chọn đúng.” Lời của mẹ như một bản án, ép tôi vào ngõ cụt. Tôi yêu Minh, nhưng mẹ là người đã nuôi tôi lớn, người tôi không muốn làm tổn thương. Minh hứa sẽ chờ, nhưng sau bao lần nó lùi bước, tôi vẫn sợ. Sợ rằng tình yêu này, dù mãnh liệt đến đâu, cũng không thắng nổi áp lực từ gia đình, từ Tâm, từ Long, từ cả thế giới này.
Điện thoại rung, tin nhắn từ Minh: “Nam, gặp tao tối nay, 8 giờ, công viên gần nhà mày. Tao có thứ muốn đưa mày.” Tôi đọc, tim đập thình thịch. Tôi muốn chạy đến Minh ngay, nhưng nỗi sợ mẹ phát hiện, nỗi sợ mất tất cả, làm tôi chần chừ. Cuối cùng, tôi nhắn lại: “Tao sẽ đến.”
Chiều, tôi ra khỏi nhà, cố tránh ánh mắt của mẹ. Bà ngồi ở phòng khách, mắt đỏ hoe, không nói gì. Tôi biết bà đang chờ tôi chọn – giữa bà và Minh. Tôi bước ra đường, lòng nặng trĩu, cảm giác như mỗi bước chân đều là một lần đấu tranh.
Công viên gần nhà vắng tanh, chỉ có vài người chạy bộ dưới ánh đèn đường vàng nhạt. Minh đứng dưới gốc cây bàng, mặc áo thun đen, tay cầm một phong thư. Nhìn thấy tôi, nó cười nhẹ, nhưng ánh mắt đầy lo lắng. “Nam, mày đến rồi,” Minh nói, bước tới, đưa phong thư cho tôi. “Mở đi.”
Tôi mở phong thư, bên trong là hai vé xe đi Đà Lạt và một mảnh giấy nhỏ, viết tay: “Nam, tao muốn tụi mình bắt đầu lại, chỉ hai đứa. Nếu mày sẵn sàng, tao cũng vậy. Minh.” Tôi đọc, nước mắt chực trào. “Minh, mày nghiêm túc chứ?” Tôi hỏi, giọng run.
Minh gật đầu, nắm tay tôi. “Tao nghiêm túc. Tao đã nói với Tâm, với Long. Tâm giận, nhưng tao không quan tâm nữa. Tao chỉ muốn mày, Nam.” Lời nói của Minh làm tim tôi ấm lên, nhưng cũng làm tôi đau. Tôi muốn đi, muốn cùng Minh đến một nơi không ai phán xét, nhưng mẹ tôi, gia đình tôi – tôi làm sao bỏ được?
Trước khi tôi kịp trả lời, Tâm xuất hiện, cùng Long. “Minh, mày điên rồi hả?” Tâm hét lên, ánh mắt giận dữ. “Mày định bỏ hết bạn bè, bỏ hết mọi thứ vì thằng này?” Tâm chỉ tay vào tôi, giọng đầy khinh miệt.
Long chen vào, giọng bình tĩnh nhưng sắc lạnh: “Minh, mày nghĩ kỹ chưa? Đà Lạt không phải thiên đường. Mày với Nam, tụi mày sẽ sống thế nào? Không gia đình, không bạn bè?”
Minh siết chặt tay tôi, nhìn Tâm và Long. “Tụi mày là bạn tao, nhưng Nam là người tao yêu. Tụi mày không hiểu thì thôi, nhưng đừng ép tao.” Giọng Minh cứng rắn, lần đầu tiên tôi thấy nó mạnh mẽ như vậy.
Tâm cười cay đắng. “Yêu? Mày gọi cái này là yêu? Mày chỉ đang mù quáng, Minh. Và mày, Nam, mày nghĩ mày xứng với Minh sao?” Tâm quay sang tôi, mắt đỏ ngầu. Tôi muốn hét lên, muốn đấm vào mặt Tâm, nhưng Minh kéo tôi lại. “Nam, đừng. Để tao.”
Nhưng drama chưa dừng lại. Từ xa, tôi thấy mẹ tôi bước tới, cùng cô Lan. Mẹ nhìn tôi, rồi nhìn Minh, ánh mắt như muốn thiêu cháy. “Nam, mẹ biết con ở đây. Con dám bỏ nhà, bỏ mẹ vì thằng này?” Mẹ hét, giọng nghẹn ngào. Cô Lan đứng cạnh, lắc đầu, lẩm bẩm gì đó về “xấu hổ”.
“Mẹ, con xin lỗi,” tôi nói, nước mắt chảy dài. “Nhưng con yêu Minh. Con không thể sống mà giả vờ là người khác.” Minh nắm tay tôi chặt hơn, như muốn tiếp thêm sức mạnh.
Mẹ bước tới, tát tôi, cái tát thứ ba trong tuần. “Con muốn mẹ chết hả, Nam? Con muốn cả nhà này mang nhục?” Mẹ khóc, giọng run. Tâm và Long đứng im, ánh mắt đầy phán xét. Minh kéo tôi ra sau, đối mặt mẹ. “Bác, cháu xin lỗi. Nhưng cháu yêu Nam, và cháu sẽ không bỏ cậu ấy.”
Mẹ nhìn Minh, rồi nhìn tôi, nước mắt lăn dài. “Nam, mẹ cho con một cơ hội cuối. Về nhà, chấm dứt với thằng này, hoặc đừng gọi mẹ là mẹ nữa.” Lời mẹ như một nhát dao, cắt sâu vào tim tôi.
Tôi nhìn Minh, thấy tình yêu trong mắt nó, nhưng cũng thấy mẹ, người đã hy sinh cả đời cho tôi. Tôi muốn hét lên, muốn nói rằng tôi không làm gì sai, nhưng cổ họng nghẹn lại. Minh nắm tay tôi, thì thầm: “Nam, mày chọn đi. Tao sẽ tôn trọng.”
Tôi kéo Minh ra một góc công viên, nơi ánh đèn đường mờ ảo, xa tiếng ồn của mẹ, Tâm, và Long. “Minh, tao sợ,” tôi nói, giọng nghẹn. “Tao yêu mày, nhưng tao không muốn mất mẹ.”
Minh ôm tôi, chặt đến mức tôi cảm nhận được nhịp tim nó. “Nam, tao biết mày khó xử. Nhưng tao yêu mày, và tao sẽ chờ, dù mày chọn gì.” Minh hôn tôi, nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc, như muốn giữ tôi lại. Tôi đáp lại, tay ôm lấy lưng Minh, cảm nhận hơi ấm qua lớp áo mỏng. Minh đẩy tôi vào gốc cây, môi nó lướt xuống cổ tôi, cắn nhẹ, làm tôi rên khẽ. “Nam, tao không muốn mất mày,” Minh thì thầm, tay luồn vào áo tôi, chạm vào ngực tôi, móng tay cào nhẹ.
Tôi kéo Minh sát hơn, hôn sâu, lưỡi quấn lấy nhau, vị trà đào từ môi nó hòa quyện. Tay tôi lướt xuống eo Minh, siết chặt, cảm nhận cơ thể nó nóng ran. Minh rên khẽ, tay luồn xuống hông tôi, kéo tôi ép sát. “Tao yêu mày,” tôi thì thầm, hôn xuống ngực Minh qua lớp áo, cảm nhận nhịp tim gấp gáp. Khoảnh khắc ấy, dưới ánh đèn đường, tôi muốn quên tất cả – mẹ, Tâm, Long – chỉ để có Minh.
Nhưng tiếng mẹ gọi từ xa kéo tôi về thực tại. “Nam, về ngay!” Tôi buông Minh, nước mắt chảy dài. Minh nhìn tôi, mắt cũng đỏ hoe. “Nam, mày chọn đi,” nó nói, giọng run.
Tôi đứng đó, giữa Minh và mẹ, giữa tình yêu và gia đình. “Mẹ, con xin lỗi,” tôi nói, giọng nghẹn. “Con không thể sống mà không có Minh.” Mẹ sững người, rồi quay đi, kéo cô Lan rời khỏi công viên. Tâm và Long cũng bỏ đi, ánh mắt Tâm đầy khinh miệt, Long thì im lặng, như thể đã từ bỏ.
Minh ôm tôi, nước mắt nó rơi trên vai tôi. “Nam, mày chắc chứ?” Nó hỏi, giọng run. Tôi gật đầu, dù lòng đau như xé. “Tao chắc. Nhưng tao không biết tụi mình sẽ ra sao, Minh.”
Minh đưa tôi hai vé xe. “Tụi mình sẽ đi Đà Lạt, chỉ hai đứa. Tụi mình sẽ tìm cách.” Tôi nắm tay Minh, nhìn vào mắt nó, thấy tình yêu và cả nỗi sợ. Chúng tôi bước ra khỏi công viên, dưới ánh đèn đường, không biết ngày mai sẽ thế nào. Mẹ có thể không tha thứ, Tâm và Long có thể không bao giờ chấp nhận, nhưng tôi có Minh, và đó là điều duy nhất tôi chắc chắn.
—————————–