- Người Bên Cạnh – Chương 1 – Gặp Gỡ Lãng Mạn by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh – Chương 2 – Khoảng cách gần by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Chương 3: Ánh Mắt Dò Xét by TieuLangQuan
Người Bên Cạnh – Chương 1 – Gặp Gỡ Lãng Mạn by TieuLangQuan
Tôi ngồi ở góc quán cà phê quen, cái góc mà tôi với thằng Minh hay giành nhau mỗi lần tụ tập. Quán này chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một tiệm nhỏ xíu nằm ở con hẻm đường Nguyễn Trãi, Sài Gòn, với mấy cái bàn gỗ cũ kỹ và cái máy lạnh kêu rè rè như sắp hỏng. Nhưng mà, không hiểu sao, tụi tôi cứ thích quay lại đây, như thể nó là một phần của cuộc sống. Hôm nay, tôi đến sớm hơn thường lệ, cầm ly cà phê sữa đá, khuấy khuấy cái muỗng, mà đầu óc thì để đâu đâu.
Minh là bạn thân tôi, từ hồi cấp hai. Hai đứa dính nhau như sam, từ chuyện học hành, đá banh, tới cả mấy lần cãi lộn vặt vãnh rồi làm lành. Ai nhìn cũng bảo tụi tôi như anh em, nhưng tôi biết, trong lòng mình, nó không đơn giản như vậy. Tôi thích Minh, không phải kiểu thích bạn bè, mà là kiểu… muốn nắm tay nó, muốn ôm nó, muốn nói với nó rằng tôi không chỉ coi nó là bạn. Nhưng mà, nói ra thì dễ, làm mới khó. Sài Gòn này, người ta nhìn một cái là đủ để mình thấy lạnh sống lưng.
“Ê, mày tới sớm dữ ha!” Tiếng Minh vang lên, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Nó đứng đó, áo thun trắng, quần jeans rách gối, tóc tai hơi rối vì mới chạy xe máy từ nhà tới. Nụ cười của nó vẫn vậy, sáng bừng, làm tôi tự nhiên thấy tim mình đập lệch một nhịp.
“Ừ, tại tao rảnh,” tôi đáp, cố làm ra vẻ bình thường. “Ngồi đi, nóng thấy mồ.”
Minh kéo ghế, ngồi xuống đối diện, gọi một ly trà đào. “Hôm nay sao mày trầm vậy? Có chuyện gì kể tao nghe coi,” nó nói, mắt nhìn tôi, như thể muốn đào bới hết mấy thứ tôi đang giấu.
“Đâu có gì, tại tối qua ngủ muộn,” tôi lấp liếm. Thật ra, tối qua tôi thức trắng, nghĩ về nó, về chuyện tôi có nên nói ra cảm xúc của mình không. Nhưng rồi, như mọi lần, tôi lại tự nhủ: thôi, để từ từ, đừng phá hỏng tình bạn.
Minh gật gù, không hỏi thêm, mà chuyển sang kể chuyện công việc. Nó vừa xin được việc làm thêm ở một công ty nhỏ, chuyên thiết kế đồ họa. Nghe nó nói, tôi vừa mừng vừa thấy tủi. Mừng vì nó vui, tủi vì dạo này nó bận, thời gian tụi tôi gặp nhau ít đi. “Mày rảnh thì ghé chỗ tao làm chơi, tao dẫn đi ăn bún bía,” Minh nói, mắt lấp lánh.
“Ok, để tao tính,” tôi cười. Nhưng trong đầu, tôi chỉ muốn nói: “Tao không cần bún bía, tao chỉ muốn ở gần mày lâu hơn.”
Tụi tôi ngồi đó, nói đủ thứ chuyện, từ mấy drama ở công ty Minh tới chuyện đội bóng rổ tụi tôi hay xem. Nhưng suốt buổi, tôi cứ lén nhìn nó. Cái cách nó cười, cái cách nó gãi đầu khi ngượng, cái cách nó vô tư kể chuyện mà không biết tôi đang chết dần chết mòn vì những cảm xúc không nói thành lời. Có lúc, tay tôi vô tình chạm vào tay nó trên bàn, chỉ một thoáng thôi, nhưng tôi vội rụt lại như bị phỏng. Minh không để ý, nhưng tôi thì thấy mặt mình nóng ran.
“Ê, tối nay mày có đi đâu không? Tụi mình đi nhậu nhẹ với đám bạn tao, ở quán gần cầu Ánh Sao,” Minh hỏi, lúc tụi tôi ra tính tiền.
“Để tao coi, chắc được,” tôi đáp, dù biết rõ là tôi sẽ đồng ý. Chỉ cần Minh rủ, tôi chẳng bao giờ từ chối.
Tối đó, tôi đứng trước gương, chọn cái áo sơ mi mà Minh từng khen là hợp với tôi. Mẹ tôi ở phòng bên cạnh hỏi: “Đi đâu mà chải chuốt dữ vậy con?” Tôi chỉ ậm ừ, “Đi với bạn thôi.” Mẹ không hỏi thêm, nhưng tôi biết, bà luôn lo tôi chưa có bạn gái, chưa “ổn định”. Tôi chỉ cười trừ, bước ra khỏi nhà, lòng nặng trĩu.
Quán nhậu gần cầu Ánh Sao đông nghịt. Đám bạn Minh toàn là mấy đứa làm chung công ty, nói chuyện rôm rả. Tôi ngồi cạnh Minh, cố hòa vào không khí, nhưng đầu óc lại để đâu đâu. Một đứa trong nhóm, thằng Tâm, kể chuyện cười, cả đám cười nghiêng ngả. Minh cũng cười, vai chạm vào vai tôi. Tôi quay sang, bắt gặp ánh mắt nó, và trong một khoảnh khắc, tôi tưởng như nó cũng đang nhìn tôi theo cách tôi nhìn nó. Nhưng rồi, nó quay đi, gọi thêm một chai bia, và tôi lại tỉnh mộng.
“Mày ổn không? Sao cứ ngẩn ngơ hoài vậy?” Minh hỏi, lúc cả đám đã tàn cuộc, chỉ còn tôi với nó ngồi lại ở quán. Đèn cầu Ánh Sao phía xa lấp lánh, đẹp như một giấc mơ.
“Ổn mà,” tôi nói, giọng hơi khàn. “Chắc tại bia hơi say.”
Minh cười, vỗ vai tôi. “Say thì để tao chở về. Mày mà té xe là tao bị mắng chết.”
Tôi ngồi sau xe nó, gió đêm Sài Gòn thổi mát rượi. Tôi muốn vòng tay qua ôm nó, muốn dựa đầu vào lưng nó, nhưng chỉ dám nắm nhẹ hai bên hông. Cảm giác gần gũi mà xa cách làm tôi nghẹn ngào. “Minh nè,” tôi gọi, giọng nhỏ xíu.
“Sao?” Nó đáp, hơi quay lại.
“Không có gì,” tôi nói, mỉm cười. Những lời muốn nói, lại bị nuốt ngược vào trong.
Tối đó, về tới nhà, tôi nằm trên giường, nhìn trần nhà, tự hỏi mình sẽ giấu cảm xúc này bao lâu nữa. Minh là bạn thân tôi, là người tôi thương, nhưng cũng là người tôi sợ mất nhất. Tôi nhắm mắt, cầu mong một ngày nào đó, tôi sẽ có đủ can đảm để nói ra. Nhưng mà, ngày đó, còn xa lắm.
———————