Người Bên Cạnh Chương 4: Dưới Ánh Đèn Mờ by TieuLangQuan

Chương này là phần 4 trong tổng số 4 chương của truyện Người Bên Cạnh by TieuLangQuan

Người Bên Cạnh Chương 4: Dưới Ánh Đèn Mờ by TieuLangQuan

Tôi tỉnh dậy sáng thứ ba với cảm giác trống rỗng. Tấm ảnh Minh đăng trên Instagram tối qua vẫn ám ảnh tôi, cái cách Tâm đứng sát Minh, nụ cười của cả hai như đang nói rằng họ thuộc về nhau. Tôi tự nhủ đó chỉ là bạn bè, nhưng cảm giác ghen tuông cứ gặm nhấm tôi. Tôi nhắn Minh: “Hôm nay rảnh không? Đi cà phê không?” Lòng tôi hy vọng Minh sẽ đồng ý, chỉ hai đứa, không có Tâm.

Minh trả lời nhanh: “Ok, 6h chiều ở quán cũ nha. Chỉ mày với tao thôi, Tâm bận rồi.” Tôi đọc mà thấy nhẹ nhõm, như vừa trút được một gánh nặng. Tôi chuẩn bị đi làm, lòng háo hức hơn thường lệ, chọn cái áo sơ mi xanh mà Minh thích, dù tự cười mình vì sự cẩn thận thái quá.

Cả ngày ở công ty, tôi không tập trung nổi. Sếp nhắc tôi hai lần vì gửi sai file cho khách, nhưng tôi chỉ ậm ừ xin lỗi. Đầu óc tôi toàn là Minh, nụ cười của nó, cái nắm tay ngắn ngủi ở quán karaoke. Tôi tự hỏi, liệu Minh có bao giờ nghĩ về tôi theo cách tôi nghĩ về nó? Hay tất cả chỉ là ảo tưởng của tôi?

Sáu giờ chiều, tôi đến quán cà phê ở Nguyễn Trãi sớm hơn mười phút. Minh đã ngồi sẵn ở góc quen, cầm ly trà đào, tai đeo airpods. Nhìn thấy tôi, nó tháo tai nghe, cười tươi: “Ê, nhanh dữ ha! Ngồi đi, tao gọi cà phê sữa đá cho mày rồi.”

“Cảm ơn,” tôi nói, kéo ghế ngồi đối diện. Minh mặc áo thun đen, tóc hơi rối, nhìn giản dị mà vẫn làm tim tôi đập lệch nhịp. “Hôm nay không có Tâm, mày rủ tao chi vậy?” Tôi hỏi, cố làm giọng đùa cợt, nhưng thật ra tôi muốn dò ý nó.

Minh nhún vai: “Tâm bận, mà tao muốn gặp mày. Lâu rồi tụi mình không nói chuyện riêng.” Câu nói của nó làm tôi ấm lòng, nhưng cũng làm tôi bối rối. Gặp riêng. Nghe đơn giản, nhưng với tôi, nó như một tia hy vọng.

Tụi tôi ngồi nói chuyện, từ mấy chuyện vặt ở công ty đến mấy bộ phim mới trên Netflix. Minh kể về một khách hàng khó tính làm nó phải sửa thiết kế ba lần, giọng đầy bất mãn nhưng vẫn hài hước. Tôi nghe, thỉnh thoảng cười, nhưng mắt không rời khỏi nó. Cái cách Minh gãi đầu khi ngượng, cách nó nhấp môi uống trà, tất cả đều làm tôi muốn chạm vào nó, dù chỉ là một cái nắm tay.

“Mày sao cứ nhìn tao hoài vậy?” Minh hỏi, bất ngờ ngẩng lên. Tôi giật mình, vội quay đi, mặt nóng ran.

“Đâu có, tại mày nói chuyện hay quá,” tôi lấp liếm. Minh cười, không hỏi thêm, nhưng ánh mắt nó như đang tìm kiếm gì đó trong tôi.

Uống xong, Minh rủ tôi về nhà nó. “Tâm đi công tác, nhà tao trống. Ở lại coi phim với tao, mày về khuya không sao chứ?” Nó hỏi, giọng vô tư. Tôi gật đầu, dù biết mình đang tự đẩy bản thân vào một tình huống nguy hiểm – nguy hiểm cho trái tim tôi.

Nhà Minh vẫn như hôm trước, gọn gàng, thoang thoảng mùi nước xả vải. Minh bật đèn, ánh sáng vàng nhạt làm căn phòng ấm áp lạ thường. Nó mở tủ lạnh, lấy hai lon bia: “Uống chút cho vui, rồi tao mở phim kinh dị coi. Mày dám không?”

“Dám chứ,” tôi cười, nhận lon bia. Thật ra, tôi chẳng thích phim kinh dị, nhưng chỉ cần ở bên Minh, tôi sẵn sàng coi bất cứ thứ gì.

Minh chọn một bộ phim ma Thái, ánh đèn phòng mờ đi, chỉ còn ánh sáng từ màn hình tivi. Tụi tôi ngồi trên sofa, vai kề vai. Mỗi lần có cảnh kinh dị, Minh cười lớn, trêu tôi: “Ê, mày sợ chưa? Muốn ôm tao không?” Tôi lườm nó, nhưng lòng thì muốn nói: “Ừ, tao muốn ôm mày thật.”

Nửa chừng phim, Minh ngáp dài, duỗi người. “Mệt quá, chắc tại hôm nay chạy deadline,” nó nói, rồi bất ngờ ngả người, gối đầu lên đùi tôi, giống hôm trước. Nhưng lần này, nó không ngủ. Nó nằm đó, mắt nhìn lên tôi, ánh đèn tivi phản chiếu trong mắt nó. “Nam, mày nghĩ gì về tao?” Nó hỏi, giọng nhỏ, như đang dò xét.

Tôi cứng người, tim đập thình thịch. “Nghĩ gì là sao?” Tôi đáp, cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng tay tôi run nhẹ.

Minh ngồi dậy, nhìn thẳng vào tôi. “Tao không biết, dạo này mày lạ lắm. Mày giấu gì tao, đúng không?” Giọng nó trầm, nhưng không giận dữ, chỉ đầy quan tâm.

Tôi muốn nói hết, muốn nói rằng tôi thích nó, rằng tôi không thể ngừng nghĩ về nó. Nhưng tôi chỉ lắc đầu: “Tao không giấu gì đâu. Mày nghĩ nhiều rồi.”

Minh không trả lời ngay. Nó nhìn tôi, rồi bất ngờ đưa tay, chạm vào má tôi. Ngón tay nó nhẹ nhàng, nhưng đủ để làm tôi rùng mình. “Nam, mày biết không, tao luôn thấy mày đặc biệt,” nó nói, giọng khàn khàn. “Tao không muốn mày giấu tao.”

Tôi không thở nổi. Minh đang ngồi sát tôi, mặt nó gần đến mức tôi có thể thấy từng sợi lông mi. Tôi không biết điều gì khiến tôi can đảm, nhưng tôi đưa tay, chạm vào tay nó. Minh không rụt lại. Thay vào đó, nó nghiêng người, và rồi, môi nó chạm vào môi tôi.

Nụ hôn bất ngờ, nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc. Tôi cảm nhận được hơi thở của Minh, ấm áp, hơi run. Tay tôi vô thức ôm lấy vai nó, kéo nó gần hơn. Minh đáp lại, tay nó luồn qua tóc tôi, hơi thở hòa quyện. Cảm giác như cả thế giới tan biến, chỉ còn tôi và Minh, dưới ánh đèn mờ ảo.

Nụ hôn kéo dài, không vội vã, nhưng đủ để làm tim tôi muốn nổ tung. Khi Minh rời môi tôi, nó nhìn tôi, mắt lấp lánh. “Nam, tao…” Nó ngập ngừng, như không biết nói gì tiếp.

“Đừng nói gì,” tôi thì thầm, kéo nó lại, hôn thêm lần nữa. Lần này, Minh đáp lại mạnh mẽ hơn, tay nó siết chặt vai tôi. Tôi cảm nhận được hơi ấm từ người nó, từ cách nó ôm tôi, như thể nó cũng đã kìm nén điều này từ lâu.

Tụi tôi ngã xuống sofa, Minh nằm dưới, tôi chống tay nhìn nó. “Mày có chắc không?” Tôi hỏi, giọng run. Tôi sợ đây chỉ là một khoảnh khắc bốc đồng, sợ Minh sẽ hối hận.

Minh cười nhẹ, kéo tôi xuống. “Tao chắc. Còn mày?” Tôi không trả lời, chỉ hôn nó, để cảm xúc dẫn lối. Tay tôi lướt qua áo nó, cảm nhận cơ thể nó qua lớp vải mỏng. Minh thở gấp, tay nó nắm lấy tay tôi, dẫn dắt. Mọi thứ diễn ra tự nhiên, như thể tụi tôi sinh ra để thuộc về nhau.

Nhưng rồi, Minh dừng lại, thở hổn hển. “Nam, chậm lại chút,” nó nói, ngồi dậy, vuốt tóc. “Tao… tao không biết nữa. Tao thích mày, nhưng tao sợ.”

Tôi sững người. “Sợ gì?” Tôi hỏi, lòng nhói lên.

“Sợ tụi mình đi quá xa, rồi mất nhau,” Minh nói, mắt nhìn xuống sàn. “Mày là bạn thân tao. Tao không muốn phá hỏng.”

Câu nói đó như một gáo nước lạnh. Tôi muốn nói rằng tôi không chỉ muốn làm bạn, rằng tôi yêu nó, nhưng tôi chỉ gật đầu. “Tao hiểu. Tụi mình… cứ từ từ, được không?”

Minh gật, nhưng tôi thấy mắt nó đỏ hoe. Tụi tôi ngồi im lặng một lúc, rồi Minh đứng dậy, mở cửa sổ cho thoáng. “Mày ở lại chút nữa không? Tao không muốn mày về vội,” nó nói.

“Ừ,” tôi đáp, dù lòng rối bời. Tụi tôi coi nốt bộ phim, nhưng không ai nói gì. Khi tôi về, Minh tiễn tôi ra cửa, ôm tôi một cái thật chặt. “Cảm ơn mày, Nam,” nó nói, giọng khàn.

Về tới nhà, tôi nằm trên giường, cảm giác nụ hôn của Minh vẫn còn trên môi. Tôi hạnh phúc, nhưng cũng sợ hãi. Minh thích tôi, nhưng nó sợ. Còn tôi, tôi có đủ can đảm để giữ lấy nó không?

———————–

Series Navigation<< Người Bên Cạnh Chương 3: Ánh Mắt Dò Xét by TieuLangQuan

Viết một bình luận