- Huyền Vân Tiên Lộ – Chương 1: Cơ Duyên Dưới Huyền Vân – by TieuLangQuan
- Huyền Vân Tiên Lộ Chương 2: Huyền Vân Động – by TieuLangQuan
- Huyền Vân Tiên Lộ Chương 3: Thử Thách Đầu Tiên – by TieuLangQuan
- Huyền Vân Tiên Lộ Chương 4: Bí Mật Tông Môn – by TieuLangQuan
- Huyền Vân Tiên Lộ Chương 5: Hắc Vân Cốc – by TieuLangQuan
- Huyền Vân Tiên Lộ Chương 6: Định Tâm – by TieuLangQuan
- Huyền Vân Tiên Lộ Chương 7: Bí Ẩn Ngọc Giản – by TieuLangQuan
- Huyền Vân Tiên Lộ Chương 8: Kẻ Thù Trong Bóng Tối – by TieuLangQuan
- Huyền Vân Tiên Lộ Chương 9: Tâm Ma – by TieuLangQuan
- Huyền Vân Tiên Lộ Chương 10: Đại Hội Tông Môn by TieuLangQuan
- Huyền Vân Tiên Lộ Chương 11: Đối Đầu Kẻ Thù by TieuLangQuan
- Huyền Vân Tiên Lộ Chương 12: Lời Thề Dưới Huyền Vân by TieuLangQuan
Huyền Vân Tiên Lộ – Chương 1: Cơ Duyên Dưới Huyền Vân – by TieuLangQuan
Trần Vân, một thiếu niên mười sáu tuổi, gầy gò, da ngăm đen, đứng giữa cánh rừng rậm rạp của dãy Huyền Linh. Đôi mắt sáng như sao, hắn nắm chặt tấm ngọc giản cũ kỹ trong tay run lên vì kích động. Ngọc giản này, hắn đào được dưới gốc cây cổ thụ trong một hang động sau núi Lục Diệp – nơi mà bọn trẻ chăn trâu chẳng bao giờ dám bén mảng. Hắn không biết nó là gì, chỉ biết khi chạm vào, một luồng khí mát lạnh chạy dọc sống lưng, như có ai thì thầm: “Huyền Vân Tông.”
Huyền Vân Tông, một môn phái tu tiên trong truyền thuyết, ẩn mình giữa sương mù dày đặc của dãy núi Huyền Linh. Để đến được chân núi, Trần Vân mất ba tháng, đi bộ, ăn quả dại, ngủ dưới tán cây. Đôi giày vải rách nát, nhưng lòng hắn cháy bỏng khát vọng: thoát khỏi kiếp sống nghèo khổ, trở thành một tu sĩ trường sinh.
Ngày thử thách nhập môn, hàng trăm thiếu niên chen lấn trước cổng Huyền Vân Tông. Sương mù bao phủ, không khí lạnh lẽo. Một vị đạo nhân râu trắng đứng trên bạch hạc, giọng vang như chuông: “Chỉ kẻ có ý chí sắt đá mới xứng đáng bước vào tiên môn!” Trần Vân cắn răng, chen qua đám đông, quyết không bỏ cuộc.
Thử thách đầu tiên là vượt qua Huyền Vân Thang – một cầu thang đá dài bất tận, ẩn hiện trong mây. Mỗi bậc thang như đè nặng linh hồn, khiến nhiều người gục ngã. Trần Vân, dựa vào ý chí, từng bước tiến lên. Khi hắn gần kiệt sức, một bóng người áo trắng xuất hiện bên cạnh. Hắn ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt đỏ như hồng ngọc, sắc bén như kiếm.
“Ngươi là ai?” Trần Vân thở hổn hển, cố hỏi.
“Lãnh Thiên Kỳ,” người kia đáp, giọng lạnh lùng. Hắn cao lớn, mái tóc đen dài tung bay, khí chất như hàn băng. “Đừng cản đường ta.”
Trần Vân không đáp, chỉ cắm cúi bước tiếp. Nhưng ánh mắt Thiên Kỳ, dù lạnh, lại lướt qua hắn một cách kỳ lạ, như đang đánh giá một viên ngọc chưa mài.
Cuối thang, chỉ mười hai người vượt qua, trong đó có Trần Vân và Thiên Kỳ. Họ được dẫn vào Huyền Vân Điện, nơi các trưởng lão kiểm tra tư chất. Khi Trần Vân đặt tay lên ngọc thạch, một luồng sáng mờ nhạt hiện lên – tư chất bình thường, gần như vô vọng. Tiếng xì xào vang lên, nhưng Thiên Kỳ, đứng cạnh, lại cong môi, nụ cười thoáng qua như gió.
“Ngươi… cười gì?” Trần Vân cau mày.
“Một kẻ bình thường như ngươi, lại dám bước lên Huyền Vân Thang. Thú vị.” Thiên Kỳ quay đi, để lại Trần Vân với cảm giác kỳ lạ trong lòng.
Ngày hôm sau, Trần Vân được phân làm đệ tử ngoại môn, bắt đầu học các kỹ năng cơ bản. Nhưng ngọc giản trong tay hắn đột nhiên phát sáng, dẫn hắn đến một hang động bí mật – Huyền Vân Động. Tại đây, hắn vô tình kích hoạt một trận pháp cổ, bị nhốt trong không gian mờ ảo. Và bất ngờ, Lãnh Thiên Kỳ cũng xuất hiện, dường như bị trận pháp kéo vào.
“Ngươi làm gì ở đây?” Thiên Kỳ cau mày, thanh kiếm trong tay lóe sáng.
“Ta… ta không biết!” Trần Vân hoảng loạn, nhìn ánh sáng ngọc bích chiếu rọi hang động. Không khí nặng nề, trận pháp như ép hai người lại gần nhau. Hơi thở của Thiên Kỳ phả vào mặt Trần Vân, nóng rực, khiến tim hắn đập mạnh.
Lãnh Thiên Kỳ bước tới, ánh mắt lấp lánh như muốn nuốt chửng Trần Vân. “Ngươi thật sự không biết, hay cố tình dụ ta vào đây?” Hắn chạm vào cằm Trần Vân, ngón tay lạnh buốt khiến hắn run lên.
“Ta không…” Trần Vân chưa kịp nói hết, Thiên Kỳ đã cúi xuống, môi hắn chạm vào môi Trần Vân. Nụ hôn ban đầu nhẹ nhàng, nhưng nhanh chóng trở thành mãnh liệt, như ngọn lửa thiêu đốt. Lưỡi Thiên Kỳ lướt qua, khơi dậy khoái cảm chưa từng có trong Trần Vân. Hắn vô thức ôm lấy cổ Thiên Kỳ, để mặc bản thân chìm vào cơn sóng dục vọng.
Quần áo rơi xuống nền đá lạnh. Thiên Kỳ, với bàn tay mạnh mẽ, lướt qua cơ thể Trần Vân, dừng lại ở những nơi nhạy cảm. “Ngươi… thật sự muốn thế này?” Hắn thì thầm, giọng khàn đục, đôi mắt đỏ rực.
“Đừng… dừng lại,” Trần Vân thở hổn hển, đôi tay siết chặt vai Thiên Kỳ. Hắn cảm nhận được cơ thể rắn chắc của Thiên Kỳ ép sát, từng nhịp thở hòa quyện. Thiên Kỳ nâng Trần Vân lên, để hắn tựa vào vách đá, môi lần xuống cổ, ngực, rồi những nơi bí mật hơn. Mỗi cái chạm đều như điện giật, khiến Trần Vân rên khẽ, âm thanh đầy mê hoặc.
Khi khoái cảm đạt đỉnh, một luồng linh khí kỳ lạ từ Thiên Kỳ truyền sang Trần Vân, giúp hắn đột phá Luyện Khí tầng một. Hóa ra, Thiên Kỳ mang Huyền Âm Thể, có thể kích thích tu vi qua song tu. Trận pháp tan biến, cả hai nằm trên nền đá, hơi thở vẫn gấp gáp.
“Ngươi… là ai?” Trần Vân hỏi, mắt vẫn mơ màng.
Lãnh Thiên Kỳ cười khẽ, vuốt tóc hắn. “Kẻ sẽ khiến ngươi không thể rời xa ta.”
Trần Vân không biết, từ khoảnh khắc này, con đường tu tiên của hắn đã gắn chặt với Lãnh Thiên Kỳ, cả về thể xác lẫn linh hồn. Nhưng liệu Huyền Vân Tông có chấp nhận mối quan hệ này? Và ngọc giản trong tay hắn ẩn chứa bí mật gì? Hành trình của họ chỉ vừa bắt đầu…