Huyền Vân Tiên Lộ Chương 4: Bí Mật Tông Môn – by TieuLangQuan

Chương này là phần 4 trong tổng số 4 chương của truyện Huyền Vân Tiên Lộ - Phần 1 - by TieuLangQuan

Huyền Vân Tiên Lộ

Chương 4: Bí Mật Tông Môn – by TieuLangQuan

Trần Vân ngồi trong căn phòng nhỏ của đệ tử ngoại môn, ánh trăng lọt qua cửa sổ chiếu lên tấm ngọc giản trong tay. Sau nhiệm vụ tại Vụ Lâm Cốc, hắn không thể ngừng nghĩ về dòng chữ cổ: “Song tu chi đạo, hợp âm dương, phá thiên kiếp.” Ngọc giản rung nhẹ, như muốn dẫn hắn đến một bí mật sâu xa hơn. Nhưng tâm trí hắn lại bị phân tâm bởi ký ức về Lãnh Thiên Kỳ và Tần Hạo – hai người đàn ông đã khiến cơ thể và linh hồn hắn rung động. Hơi ấm từ họ, những cái chạm đầy dục vọng, và luồng linh khí kỳ lạ từ buổi song tu trong hang động vẫn khiến hắn bối rối.

Hôm nay, Trần Vân được triệu tập đến Linh Thư Các – nơi lưu giữ hàng ngàn bí tịch của Huyền Vân Tông. Sư huynh phụ trách, một lão giả gầy gò tên Vương Thanh, nhìn hắn với ánh mắt dò xét. “Ngươi là Trần Vân, kẻ vượt Huyền Vân Thang dù tư chất tầm thường?” Lão hỏi, giọng đầy nghi ngờ. Trần Vân gật đầu, cố giữ vẻ bình tĩnh. “Chưởng môn bảo ngươi được phép vào Linh Thư Các chọn một công pháp cơ bản. Đừng làm mất mặt tông môn.”

Trần Vân bước vào thư các, ngỡ ngàng trước những giá sách cao ngút, tỏa ra linh khí nhàn nhạt. Hắn lướt qua các bí tịch, nhưng ngọc giản trong túi áo lại rung mạnh khi hắn đến gần một góc khuất. Ở đó, một quyển trục cũ kỹ, bìa da rách nát, dường như bị lãng quên. Khi chạm vào, một dòng chữ hiện lên trong đầu hắn: “Huyền Âm Song Tu Công.” Hắn giật mình, cảm giác như ngọc giản và quyển trục này có mối liên hệ kỳ lạ.

Trước khi kịp đọc thêm, một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng: “Ngươi lại tìm được thứ không nên tìm.” Lãnh Thiên Kỳ đứng đó, áo trắng phất phơ, đôi mắt đỏ rực như ngọn lửa ẩn trong băng giá. Bên cạnh hắn là Tần Hạo, nụ cười phóng khoáng nhưng ánh mắt đầy tò mò. “Tiểu Vân, ngươi đúng là thích gây rắc rối,” Tần Hạo nói, bước đến vỗ vai Trần Vân, bàn tay cố ý lướt nhẹ xuống lưng hắn.

“Sao các ngươi lại ở đây?” Trần Vân cau mày, nhưng tim hắn đập mạnh khi Thiên Kỳ tiến sát, hơi thở nóng rực phả vào tai.

“Ta cảm nhận được dao động linh khí từ ngọc giản của ngươi,” Thiên Kỳ nói, giọng khàn khàn. “Và ta không muốn ngươi rơi vào nguy hiểm một mình.” Hắn chạm vào tay Trần Vân, ngón tay lạnh buốt nhưng đầy ý chiếm hữu.

Tần Hạo cười lớn, chen vào: “Đừng độc chiếm, Thiên Kỳ. Tiểu Vân là của cả hai chúng ta.” Hắn nháy mắt, khiến Trần Vân đỏ mặt. Không khí trong Linh Thư Các, dù tĩnh lặng, lại như sôi sục bởi sự hiện diện của hai người đàn ông này.

Cả ba quyết định mang quyển trục đến một góc khuất của thư các, nơi ánh sáng từ ngọc thạch mờ nhạt. Khi Trần Vân mở quyển trục, một luồng linh khí lạnh lẽo tràn ra, kèm theo dòng chữ: “Huyền Âm Song Tu Công, hợp thể âm dương, dẫn dắt thiên địa chi lực.” Thiên Kỳ cau mày, ánh mắt lộ vẻ phức tạp. “Công pháp này… liên quan đến Huyền Âm Thể của ta.”

Tần Hạo nghiêng đầu, đọc lướt qua. “Nó nói song tu có thể tăng tu vi gấp bội, nhưng cần ít nhất hai người có thể chất đặc biệt. Thiên Kỳ, ngươi là Huyền Âm Thể. Ta là Hỏa Linh Thể. Còn Tiểu Vân…” Hắn nhìn Trần Vân, ánh mắt lấp lánh. “Ngươi có lẽ là cầu nối hoàn hảo.”

Trần Vân chưa kịp phản ứng, Thiên Kỳ đã kéo hắn sát lại, môi hắn chạm vào môi Trần Vân, nụ hôn sâu và mãnh liệt. “Chúng ta cần thử công pháp này,” Thiên Kỳ thì thầm, giọng đầy dục vọng. Tần Hạo, không đứng ngoài, lướt tay qua eo Trần Vân, kéo áo hắn xuống, để lộ làn da ngăm đen nhưng săn chắc.

Trong góc khuất của Linh Thư Các, không khí trở nên nóng bỏng. Thiên Kỳ hôn Trần Vân, lưỡi hắn quấn quýt, khơi dậy ngọn lửa trong cơ thể hắn. Tần Hạo, đứng sau, hôn lên cổ Trần Vân, bàn tay lướt xuống những nơi nhạy cảm, khiến hắn rên khẽ. “Các ngươi… ở đây sao?” Trần Vân thở hổn hển, nhưng cơ thể hắn lại phản bội, cong lên đón nhận.

“Linh Thư Các có trận pháp che giấu linh khí,” Tần Hạo cười, giọng khàn đục. “Không ai phát hiện đâu, Tiểu Vân.” Hắn cởi áo mình, để lộ cơ thể rắn rỏi, cơ bắp cuồn cuộn dưới ánh sáng mờ ảo. Thiên Kỳ, không chịu thua, kéo Trần Vân tựa vào ngực mình, tay lướt qua ngực hắn, chậm rãi nhưng đầy ý chiếm hữu.

Ba người quấn lấy nhau, cơ thể hòa quyện trong một vũ điệu đam mê. Thiên Kỳ dẫn dắt, môi hắn lần xuống ngực Trần Vân, trong khi Tần Hạo khám phá những nơi bí mật hơn, khiến Trần Vân run rẩy vì khoái cảm. Âm thanh rên rỉ vang vọng trong không gian tĩnh lặng, hòa cùng linh khí từ quyển trục. Khi khoái cảm đạt đỉnh, một luồng linh khí mạnh mẽ từ Thiên Kỳ và Tần Hạo truyền sang Trần Vân, kích hoạt Huyền Âm Song Tu Công. Tu vi của hắn tăng vọt, chạm ngưỡng Luyện Khí tầng bốn, trong khi Thiên Kỳ và Tần Hạo cũng cảm nhận được sự tiến bộ.

Khi mọi thứ lắng xuống, cả ba nằm trên nền đá, hơi thở gấp gáp. Trần Vân, vẫn còn mơ màng, nhìn Thiên Kỳ và Tần Hạo. “Công pháp này… thật sự đáng sợ,” hắn lẩm bẩm.

Tần Hạo cười lớn, vuốt tóc hắn. “Đáng sợ hay đáng yêu, Tiểu Vân? Ngươi thích nó, đúng không?”

Thiên Kỳ, hiếm hoi nở nụ cười, kéo Trần Vân vào lòng. “Ngươi là chìa khóa của công pháp này. Nhưng ta không cho phép ngươi thử với ai khác ngoài ta và Tần Hạo.” Giọng hắn đầy chiếm hữu, nhưng ánh mắt lại mềm mại lạ thường.

Trần Vân đỏ mặt, không đáp. Hắn biết, mối quan hệ này không chỉ là song tu, mà còn là một sự gắn kết sâu sắc hơn. Nhưng quyển trục và ngọc giản đang dẫn hắn đến một bí mật lớn hơn. Khi cả ba rời Linh Thư Các, Trần Vân vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa hai trưởng lão ở hành lang.

“Ngọc giản cổ đã xuất hiện,” một trưởng lão nói, giọng trầm thấp. “Nếu rơi vào tay kẻ có Huyền Âm Thể, Huyền Vân Tông sẽ gặp đại họa.”

Trần Vân giật mình, nắm chặt ngọc giản. Hắn nhìn Thiên Kỳ, người đang đi phía trước, và Tần Hạo, người đang cười đùa bên cạnh. Huyền Âm Thể của Thiên Kỳ, công pháp song tu, và ngọc giản của hắn – tất cả dường như liên kết với nhau. Nhưng tại sao Huyền Vân Tông lại sợ hãi điều này?

Đêm đó, Trần Vân không ngủ được. Hắn ngồi dưới ánh trăng, ngọc giản rung lên, hiển thị thêm một dòng chữ: “Huyền Vân bí cảnh, mở ra ba tháng sau. Chỉ kẻ có ngọc giản mới vào được.” Hắn biết, bí cảnh này sẽ là cơ hội để hắn khám phá sự thật, nhưng cũng là thử thách lớn nhất. Và với Thiên Kỳ và Tần Hạo bên cạnh, hắn không chỉ phải đối mặt với nguy hiểm từ tông môn, mà còn với những cảm xúc mãnh liệt đang ngày càng chiếm lĩnh trái tim.

Huyền Vân Tông, dưới ánh trăng, vẫn chìm trong sương mù bí ẩn. Trần Vân nắm chặt ngọc giản, quyết tâm bước tiếp, dù con đường phía trước đầy cạm bẫy và cấm kỵ.

Series Navigation<< Huyền Vân Tiên Lộ Chương 3: Thử Thách Đầu Tiên – by TieuLangQuan

Viết một bình luận