Huyền Vân Tiên Lộ Chương 5: Hắc Vân Cốc – by TieuLangQuan

Chương này là phần 5 trong tổng số 6 chương của truyện Huyền Vân Tiên Lộ - Phần 1 - by TieuLangQuan

Huyền Vân Tiên Lộ

Chương 5: Hắc Vân Cốc – by TieuLangQuan

Trần Vân đứng trước cổng Hắc Vân Cốc, lòng đầy bất an. Sương mù đen kịt bốc lên từ thung lũng, mang theo hơi thở lạnh lẽo của yêu thú và linh khí hỗn loạn. Nhiệm vụ lần này không đơn giản như săn Hắc Vân Lang. Huyền Vân Tông đã phát hiện một con Hắc Giao – yêu thú cấp ba, tương đương tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ – ẩn nấp trong cốc, và nhóm của Trần Vân được giao nhiệm vụ hỗ trợ các đệ tử nội môn tiêu diệt nó. Hắn, với tu vi Luyện Khí tầng bốn, biết mình chỉ là một kẻ lót đường, nhưng ngọc giản trong túi áo lại rung lên, như thúc giục hắn tiến vào.

Lãnh Thiên Kỳ và Tần Hạo đứng hai bên, khí thế hoàn toàn khác biệt. Thiên Kỳ, với áo trắng phất phơ và ánh mắt đỏ rực, toát ra vẻ lạnh lùng chết chóc. Tần Hạo, cầm cây thương lửa, nở nụ cười phóng khoáng nhưng ánh mắt sắc bén như dao. “Tiểu Vân, đừng rời khỏi ta quá xa,” Tần Hạo nháy mắt, bàn tay cố ý vỗ nhẹ vào lưng Trần Vân, khiến hắn đỏ mặt.

“Đừng trêu hắn,” Thiên Kỳ hừ lạnh, nhưng bàn tay hắn lại nắm lấy cổ tay Trần Vân, kéo hắn sát lại. “Ở gần ta, ta không muốn ngươi bị thương.” Giọng hắn trầm thấp, đầy ý chiếm hữu, khiến tim Trần Vân đập mạnh.

Nhóm ba người, cùng vài đệ tử nội môn khác, tiến vào Hắc Vân Cốc. Không khí ẩm ướt, tiếng rít của gió hòa lẫn với tiếng gầm gừ xa xôi. Trần Vân nắm chặt thanh kiếm đồng, cố giữ bình tĩnh. Hắn biết, nếu không có Thiên Kỳ và Tần Hạo, hắn chẳng có cơ hội sống sót trong nơi này. Nhưng ngọc giản trong túi áo lại rung mạnh hơn, như thể đang dẫn hắn đến một nơi sâu trong cốc.

Hắc Giao xuất hiện khi cả nhóm đến một đầm lầy đen kịt. Con yêu thú khổng lồ, thân dài hơn mười trượng, vảy đen lấp lánh, đôi mắt đỏ như máu. Nó gầm lên, linh khí cuộn trào, khiến vài đệ tử nội môn tái mặt. Thiên Kỳ giơ kiếm, kiếm khí sắc bén cắt qua sương mù, trong khi Tần Hạo phóng ngọn lửa từ cây thương, tấn công trực diện. Trần Vân, dù yếu hơn, vẫn cố phối hợp, dùng kiếm chặn một đòn quét đuôi của Hắc Giao.

Nhưng Hắc Giao quá mạnh. Một luồng độc khí từ miệng nó phun ra, khiến hai đệ tử nội môn ngã xuống, bất tỉnh. Trần Vân, trong lúc lúng túng, bị đuôi Hắc Giao quét trúng, ngã lăn ra đất. Hắn cảm thấy xương cốt như muốn vỡ vụn, máu trào lên miệng. Đúng lúc đó, Thiên Kỳ lao đến, kiếm khí bùng nổ, chặn đứng đòn tấn công tiếp theo của Hắc Giao. Nhưng để bảo vệ Trần Vân, hắn thiêu đốt một giọt máu huyết tinh hoa, khiến khuôn mặt tái nhợt, máu rỉ ra từ khóe môi.

“Thiên Kỳ!” Trần Vân hét lên, quên cả đau đớn, lao đến đỡ hắn. Tần Hạo, với ngọn thương lửa, đâm xuyên đầu Hắc Giao, kết liễu nó trong ngọn lửa rực rỡ. Nhưng khi quay lại, ánh mắt hắn đầy lo lắng khi thấy Thiên Kỳ ngã vào lòng Trần Vân.

“Đồ ngốc, sao ngươi lại làm vậy?” Trần Vân run rẩy, ôm chặt Thiên Kỳ. Hắn cảm nhận được cơ thể lạnh buốt của Thiên Kỳ, trái tim như bị bóp nghẹt.

“Vì ta không muốn mất ngươi,” Thiên Kỳ thì thầm, giọng yếu ớt nhưng ánh mắt vẫn đỏ rực, đầy yêu thương. Tần Hạo quỳ xuống bên cạnh, kiểm tra vết thương của Thiên Kỳ. “Hắn thiêu đốt máu huyết, cần song tu để hồi phục,” Tần Hạo nói, giọng trầm thấp, ánh mắt lướt qua Trần Vân đầy ý nghĩa.

Cả ba vội vàng tìm một hang động gần đó để tránh sự chú ý của các đệ tử khác. Trong hang, ánh sáng từ nội đan Hắc Giao chiếu lên, tạo nên không gian mờ ảo. Trần Vân đặt Thiên Kỳ xuống nền đá, bàn tay run rẩy chạm vào khuôn mặt tái nhợt của hắn. “Ngươi phải sống,” hắn thì thầm, nước mắt lăn dài.

Tần Hạo nắm tay Trần Vân, kéo hắn lại. “Song tu là cách duy nhất, Tiểu Vân. Ngươi sẵn sàng chứ?” Hắn cúi xuống, hôn nhẹ lên môi Trần Vân, nụ hôn dịu dàng nhưng nhanh chóng trở nên mãnh liệt. Thiên Kỳ, dù yếu ớt, vẫn mở mắt, kéo Trần Vân về phía mình. “Đừng để hắn độc chiếm,” hắn nói, giọng khàn đục.

Quần áo rơi xuống nền đá lạnh. Tần Hạo cởi áo mình, để lộ cơ thể rắn chắc, cơ bắp cuồn cuộn dưới ánh sáng nội đan. Hắn lướt môi xuống cổ Trần Vân, bàn tay khám phá những nơi nhạy cảm, khiến hắn rên khẽ. Thiên Kỳ, dù trọng thương, vẫn nâng cằm Trần Vân, hôn hắn sâu, lưỡi quấn quýt, khơi dậy ngọn lửa trong cơ thể hắn. Ba người quấn lấy nhau, cơ thể hòa quyện trong một vũ điệu đam mê. Tần Hạo dẫn dắt, môi hắn lần xuống ngực Trần Vân, rồi thấp hơn, khiến hắn cong người vì khoái cảm. Thiên Kỳ, với chút sức lực còn lại, nắm tay Trần Vân, ánh mắt đỏ rực như muốn nuốt chửng hắn.

“Đừng sợ,” Tần Hạo thì thầm, giọng đầy mê hoặc. “Chúng ta sẽ cứu Thiên Kỳ, và cả ngươi.” Hắn nâng Trần Vân lên, để hắn tựa vào ngực Thiên Kỳ, trong khi bàn tay lướt qua những nơi bí mật nhất. Trần Vân rên rỉ, âm thanh vang vọng trong hang động, hòa cùng hơi thở gấp gáp của ba người. Khi khoái cảm đạt đỉnh, luồng linh khí từ Huyền Âm Thể của Thiên Kỳ và Hỏa Linh Thể của Tần Hạo truyền sang Trần Vân, đồng thời chảy ngược lại, chữa lành vết thương của Thiên Kỳ. Hắn mở mắt, hơi thở ổn định hơn, ánh mắt nhìn Trần Vân đầy cảm kích.

Cả ba nằm trên nền đá, hơi thở gấp gáp. Trần Vân, vẫn còn mơ màng, cảm nhận được sự gắn kết sâu sắc hơn với hai người. “Ngươi ổn rồi chứ?” Hắn hỏi Thiên Kỳ, giọng run run.

Thiên Kỳ nắm tay hắn, kéo sát vào. “Nhờ ngươi.” Hắn hôn nhẹ lên trán Trần Vân, một cử chỉ hiếm hoi đầy dịu dàng. Tần Hạo, nằm bên cạnh, cười lớn. “Tiểu Vân, ngươi đúng là bảo bối của chúng ta.”

Nhưng khoảnh khắc yên bình không kéo dài. Khi cả ba rời hang động, một bóng người xuất hiện trong sương mù – một đệ tử nội môn tên Lưu Phong, ánh mắt lạnh lùng. “Các ngươi làm gì trong đó?” Hắn hỏi, giọng đầy nghi ngờ. Thiên Kỳ đứng dậy, che chắn cho Trần Vân. “Không phải việc của ngươi.”

Lưu Phong hừ lạnh, ánh mắt lướt qua Trần Vân. “Một kẻ tư chất thấp kém, lại dám gần gũi với Thiên Kỳ và Tần Hạo. Cẩn thận, Huyền Vân Tông không khoan dung với những kẻ phá luật.” Hắn quay đi, nhưng Trần Vân cảm nhận được sự nguy hiểm từ ánh mắt đó.

Trở về tông môn, Trần Vân không thể ngừng nghĩ về Lưu Phong. Hắn biết, mối quan hệ của mình với Thiên Kỳ và Tần Hạo là cấm kỵ, và nếu bị phát hiện, cả ba sẽ gặp rắc rối lớn. Nhưng ngọc giản trong túi áo lại rung lên, hiển thị một dòng chữ mới: “Hắc Vân Cốc, bí cảnh chi môn. Chỉ kẻ mang ngọc giản mới mở được.” Hắn giật mình, cảm giác như mọi thứ đang dẫn hắn đến một bí mật lớn hơn.

Đêm đó, Trần Vân nằm trên giường, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ. Hắn nghĩ về Thiên Kỳ, người đã hy sinh máu huyết để cứu hắn, và Tần Hạo, người luôn che chở bằng nụ cười phóng khoáng. Mối quan hệ này không chỉ là song tu, mà còn là một sợi dây gắn kết trái tim họ. Nhưng con đường tu tiên đầy nguy hiểm, và bí mật của Huyền Vân Tông đang dần lộ diện. Trần Vân nắm chặt ngọc giản, quyết tâm đối mặt với mọi thử thách, cùng hai người đàn ông đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời hắn.

Series Navigation<< Huyền Vân Tiên Lộ Chương 4: Bí Mật Tông Môn – by TieuLangQuanHuyền Vân Tiên Lộ Chương 6: Định Tâm – by TieuLangQuan >>

Viết một bình luận