- Huyền Vân Tiên Lộ – Chương 1: Cơ Duyên Dưới Huyền Vân – by TieuLangQuan
- Huyền Vân Tiên Lộ Chương 2: Huyền Vân Động – by TieuLangQuan
- Huyền Vân Tiên Lộ Chương 3: Thử Thách Đầu Tiên – by TieuLangQuan
Huyền Vân Tiên Lộ
Chương 3: Thử Thách Đầu Tiên – by TieuLangQuan
Trần Vân đứng trước cánh rừng rậm rạp của Huyền Vân Tông, ánh nắng xuyên qua tán lá chiếu lên gương mặt còn vương nét bối rối. Sau đêm trong Huyền Vân Động, cơ thể hắn như vẫn lưu giữ hơi ấm của Lãnh Thiên Kỳ và Tần Hạo. Mỗi lần nhớ lại, tim hắn lại đập mạnh, không chỉ vì khoái cảm mà còn vì luồng linh khí kỳ lạ đã giúp hắn đột phá Luyện Khí tầng hai. Nhưng hắn biết, con đường tu tiên không chỉ có những khoảnh khắc đắm say. Hôm nay, hắn phải đối mặt với thử thách đầu tiên: nhiệm vụ săn yêu thú tại Vụ Lâm Cốc.
Sư huynh phụ trách, một người đàn ông trung niên với đôi mắt sắc như dao, đứng trước nhóm đệ tử ngoại môn và nội môn. “Vụ Lâm Cốc là nơi sinh sống của yêu thú cấp thấp, nhưng đừng chủ quan. Nhiệm vụ của các ngươi là săn ba con Hắc Vân Lang, lấy nội đan về. Đi theo nhóm ba người, chọn đồng đội ngay bây giờ.”
Trần Vân chưa kịp tìm người, một bàn tay mạnh mẽ đã nắm lấy vai hắn. Lãnh Thiên Kỳ, với mái tóc đen tung bay và ánh mắt lạnh lùng, đứng đó như một ngọn núi bất động. “Ngươi đi với ta,” hắn nói, giọng không cho phép từ chối. Trước khi Trần Vân kịp phản ứng, Tần Hạo xuất hiện từ phía sau, nụ cười phóng khoáng trên môi.
“Đừng quên ta, Thiên Kỳ,” Tần Hạo nháy mắt, vỗ vai Trần Vân. “Tiểu Vân, ngươi không ngại ta tham gia chứ? Ba người sẽ vui hơn.” Hắn cố ý nhấn mạnh từ “vui,” khiến Trần Vân đỏ mặt, ký ức đêm trước ùa về như sóng.
Nhóm ba người nhanh chóng tiến vào Vụ Lâm Cốc. Sương mù dày đặc, tiếng gió rít qua những tán cây tạo nên không khí u ám. Trần Vân nắm chặt thanh kiếm đồng rẻ tiền, lòng đầy cảnh giác. Hắn chỉ mới học vài chiêu kiếm cơ bản, so với Thiên Kỳ và Tần Hạo – hai đệ tử nội môn với tu vi Luyện Khí tầng năm – hắn chẳng khác gì một con kiến nhỏ. Nhưng ánh mắt của cả hai, dù lạnh lùng hay trêu đùa, đều khiến hắn cảm thấy an toàn.
Hắc Vân Lang xuất hiện khi mặt trời ngả bóng. Ba con sói to lớn, lông đen ánh xanh, nhe răng gầm gừ. Thiên Kỳ giơ kiếm, thân pháp nhanh như gió, chém đứt chân một con sói trong chớp mắt. Tần Hạo, với một cây thương lửa, phóng ra ngọn lửa thiêu đốt con thứ hai. Trần Vân, dù lúng túng, vẫn cố vung kiếm, phối hợp chặn đường con sói cuối cùng.
“Đừng chậm chạp!” Tần Hạo hét lên, nhưng nụ cười trên môi hắn cho thấy sự thích thú. Thiên Kỳ, sau khi hạ con sói đầu tiên, quay lại đỡ cho Trần Vân, kiếm khí của hắn như lưỡi dao cắt qua sương mù. Chỉ trong vài hơi thở, ba con Hắc Vân Lang đã nằm bất động, nội đan được lấy ra gọn gàng.
Nhiệm vụ hoàn thành sớm, nhóm quyết định nghỉ ngơi trong một hang động nhỏ gần đó. Ánh lửa trại bập bùng, chiếu lên gương mặt góc cạnh của Thiên Kỳ và nụ cười quyến rũ của Tần Hạo. Trần Vân ngồi giữa, cảm giác như bị kẹp giữa hai ngọn lửa – một lạnh, một nóng. Hắn cố tập trung vào nội đan trong tay, nhưng ánh mắt của hai người kia khiến hắn không thể bình tâm.
“Ngươi làm tốt hơn ta nghĩ,” Tần Hạo nói, nghiêng người sát lại, bàn tay vô tình chạm vào đùi Trần Vân. Hơi ấm từ ngón tay hắn khiến Trần Vân giật mình, tim đập thình thịch. “Nhưng vẫn còn ngây ngô lắm.”
Lãnh Thiên Kỳ, ngồi phía bên kia, kéo Trần Vân về phía mình, giọng trầm thấp: “Đừng để hắn trêu ngươi.” Nhưng bàn tay hắn lại lướt qua eo Trần Vân, chậm rãi, như cố ý khơi dậy ký ức đêm trước.
Không khí trong hang động trở nên nặng nề, linh khí từ nội đan Hắc Vân Lang hòa quyện với hơi thở của ba người. Tần Hạo, không kìm chế, cúi xuống hôn lên cổ Trần Vân, môi hắn nóng rực, lướt qua làn da mẫn cảm. “Ngươi thật sự là một viên ngọc thô, Tiểu Vân,” hắn thì thầm, giọng khàn đục đầy mê hoặc.
Thiên Kỳ, không chịu thua, kéo Trần Vân sát hơn, môi hắn chiếm lấy môi Trần Vân trong một nụ hôn sâu, lưỡi quấn quýt, khơi dậy ngọn lửa trong cơ thể hắn. Trần Vân rên khẽ, cơ thể vô thức cong lên, để mặc hai người dẫn dắt. Tần Hạo cởi áo Trần Vân, để lộ làn da ngăm đen nhưng săn chắc. Hắn lướt môi xuống ngực, rồi thấp hơn, mỗi cái chạm đều như điện giật. Thiên Kỳ, với sự kiểm soát hoàn hảo, giữ lấy cằm Trần Vân, ánh mắt đỏ rực như muốn nuốt chửng hắn.
“Các ngươi… không sợ bị phát hiện sao?” Trần Vân thở hổn hển, nhưng giọng hắn lạc đi vì khoái cảm.
“Ở đây chỉ có chúng ta,” Tần Hạo cười, tay hắn lướt qua những nơi nhạy cảm nhất, khiến Trần Vân run rẩy. “Và ta biết ngươi cũng muốn điều này.”
Thiên Kỳ, không nói nhiều, nâng Trần Vân lên, để hắn tựa vào ngực mình, trong khi Tần Hạo tiếp tục khám phá cơ thể hắn. Ba người quấn lấy nhau dưới ánh lửa, hơi thở hòa quyện, cơ thể đan xen trong một vũ điệu đam mê. Trần Vân cảm nhận được sự mãnh liệt từ cả hai – Thiên Kỳ với sự lạnh lùng nhưng đầy chiếm hữu, Tần Hạo với sự phóng khoáng nhưng không kém phần mãnh liệt. Mỗi cái chạm, mỗi nụ hôn đều như ngọn lửa thiêu đốt, dẫn hắn đến đỉnh điểm khoái cảm.
Khi mọi thứ lắng xuống, một luồng linh khí kỳ lạ từ Thiên Kỳ và Tần Hạo lại truyền sang Trần Vân. Huyền Âm Thể của Thiên Kỳ kết hợp với Hỏa Linh Thể của Tần Hạo tạo thành một dòng chảy mạnh mẽ, giúp tu vi của Trần Vân tiến thêm một bước, chạm ngưỡng Luyện Khí tầng ba. Hắn ngã vào vòng tay Thiên Kỳ, hơi thở vẫn gấp gáp, trong khi Tần Hạo vuốt tóc hắn, nụ cười hài lòng.
“Ngươi đúng là báu vật,” Tần Hạo nói, giọng trêu đùa. “Thiên Kỳ, chúng ta phải giữ hắn thật chặt.”
Thiên Kỳ chỉ hừ nhẹ, nhưng ánh mắt hắn nhìn Trần Vân lại mềm mại hơn bao giờ hết. “Hắn là của ta,” hắn nói, nhưng rồi quay sang Tần Hạo, “Nhưng ta không ngại chia sẻ… với ngươi.”
Trần Vân đỏ mặt, không biết phải đáp lại thế nào. Hắn cảm nhận được sự gắn kết kỳ lạ giữa ba người, không chỉ là thể xác mà còn là một mối liên kết sâu sắc hơn, như thể linh hồn họ đã hòa quyện qua song tu. Nhưng hắn cũng biết, mối quan hệ này là cấm kỵ trong Huyền Vân Tông. Nếu bị phát hiện, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng.
Khi trở về tông môn, Trần Vân giao nội đan Hắc Vân Lang cho sư huynh, nhận được lời khen ngợi hiếm hoi. Nhưng ánh mắt của một vài đệ tử nội môn nhìn hắn đầy nghi ngờ, như thể họ đã nhận ra điều gì đó bất thường. Thiên Kỳ và Tần Hạo, đứng phía sau, trao nhau một cái nhìn kín đáo, như thể đã chuẩn bị cho mọi tình huống.
Đêm đó, Trần Vân ngồi trong phòng, ngọc giản lại rung lên. Một dòng chữ cổ hiện lên, mờ ảo nhưng đầy uy lực: “Song tu chi đạo, hợp âm dương, phá thiên kiếp.” Hắn giật mình, cảm giác như ngọc giản đang dẫn dắt hắn đến một bí mật lớn hơn. Nhưng khi nghĩ đến Thiên Kỳ và Tần Hạo, tim hắn lại đập mạnh. Liệu con đường tu tiên của hắn có thể dung hòa với tình cảm mãnh liệt này? Và bí mật của ngọc giản sẽ đưa họ đến đâu?
Huyền Vân Tông, dưới ánh trăng, vẫn chìm trong sương mù bí ẩn. Trần Vân biết, thử thách thực sự của hắn chỉ mới bắt đầu.