- Câu chuyện ngày xưa – TG: Vũ Quốc – Phần 2
- Câu chuyện ngày xưa – TG: Vũ Quốc – Phần 3
- Câu chuyện ngày xưa – TG: Vũ Quốc – Phần 4
- Câu chuyện ngày xưa – TG: Vũ Quốc – Phần 5
- Câu chuyện ngày xưa – TG: Vũ Quốc – Phần 6
- Câu chuyện ngày xưa – TG: Vũ Quốc – Phần 7
- Câu chuyện ngày xưa – TG: Vũ Quốc – Phần 8
- Câu chuyện ngày xưa – TG: Vũ Quốc – Phần 9
Câu chuyện ngày xưa – TG: Vũ Quốc – Phần 7
– Tên gì ?
Anh chàng trung sĩ trắng trẻo đẹp trai ngồi sau bàn gắt lên. Cái không khí nóng bức của Trung tâm tuyển mộ quân dịch lại thêm số thanh niên trai tráng bu quanh làm không khí trong căn phòng hẹp càng ngột ngạt, chỉ mùi mồ hôi người cũng đủ ngộp thở. Là con nhà giàu, chạy tiền dữ lắm nên mới ngồi ở cái ghế này, nhưng hắn có phải là bác sĩ, y tá gì đâu nên người ta giao hắn làm cái chuyện dễ dàng nhứt. Mặt hắn bảnh bao, đẹp trai như vậy mà chịu làm mấy chuyện này thật tức mình.
– Dũng.
– Không có họ sao ?
– Dạ, Thái Minh Dũng.
– Bộ lai hả ?
– Ba em là người Hoa.
Trong lúc hỏi anh chàng trung sĩ lục đống hồ sơ trên bàn tìm cái tên vừa nói, tìm thấy rồi anh ta cầm cây viết máy ký tên vào phần khám của mình sẳn.
– Cởi ra đi.
– Dạ…
– Sao chưa chịu cởi ra ?
– Dạ cởi cái gì ?
– Cởi quần ra, ông nội !
Đám thanh niên bu quanh đó rần rần cười.
Gã thanh niên tên Dũng có nước da sẫm màu, nhưng người cân đối nở nang, gã cởi quần dài xong, bên trong vẫn còn mặc cái quần đùi thùng thình. Gã đứng sững.
– Cởi hết ra, sao đứng như trời trồng vậy ?
Anh chàng trung sĩ lúc này đã điên tiết, mặt hầm hầm giận dữ. Đám thanh niên im bặt, còn gã trai kia thì đực ra đó, mặt mày gã đỏ lơ đỏ lưỡng, cặp mắt gã chơm chớp như muốn khóc. Thấy anh trung sĩ làm dữ, gã cũng phát hoảng nên rụt rè tuột lần lần cái quần xuống gối, rồi để yên đó.
– Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ hả con, tao kêu mày cởi hết, mày chừa một khúc như vậy để tế ông nội mày hả ?
Gã trai kia lật đật rút chân khỏi quần đùi, hai tay bưng lấy phần bẹn. Cầm cây thước dài, anh chàng trung sĩ đưa ra vụt vào tay gã trai, gã hốt hoảng rút tay lại. Lúc đó, anh chàng trung sĩ khều khều nâng lên xem. Đang nổi cáu, nhưng khi thấy vật ấy anh trung sĩ cũng phì cười, nhưng vì giữ thể diện nên cố kềm lại làm mặt nghiêm. Sau khi xem xét tỉ mỉ, anh bảo :
– Quay lại, chổng khu lên.
Cũng cây thước dài quan hệng chạm phần thịt da gã trai. Trông gã luống cuống chổng vòng ba vừa lo bụm háng đến tội nghiệp.
– Rồi. Người kế.
Anh trung sĩ ghi chú vào phần khám của mình, nói là khám chứ khám iếc gì. Miễn là đừng bị mấy chứng phong tình nặng quá, chứ sơ sơ như ghẻ lác thì lấy tuốt. Ngoài mặt trận đang cần, còn lựa chọn được sao ? Nhìn bằng mắt cũng biết chứ khỏi cần chi dụng cụ y khoa cho rườm rà.
Hết buổi, anh trung sĩ bước ra, đám đông đã giải tán hết, nhưng gã trai vẫn còn chờ ở đó. Chàng trung sĩ chẳng thèm để ý đi thẳng.
– Thưa anh, em có bị đi… hông ?
Anh chàng trung sĩ dừng lại, hắn quay nhìn gã trai kia :
– Đi… Rồi sao ?
– Anh làm ơn…
Gã trai nằn nì trình bày sợ đưa ra vùng một rủi ro tử trận thì gia đình… một ngàn lẻ một lý do xin hoãn dịch. Thấy gã trai xuống nước năn nỉ dữ quá, hắn cũng tội nghiệp, một mình hắn đâu có làm gì được, còn phải ra hội đồng, hắn cho qua nhưng đâu có nói chuyện với hội đồng bằng nước bọt được, năn nỉ chỉ tổ khô cổ, chứ ích gì.
– Muốn lo phải không ?
– Dạ, em nhà nghèo không có tiền.
– Đụ mẹ, không tiền thì nói làm gì.
Viên trung sĩ toan nổi cơn, nhưng cố dằn lại. Nhìn gương mặt gã trai, ít nhiều hắn cũng có thiện cảm, buồn cười nhất là lúc gã cởi quần, trời đất ơi, hắn khám biết bao nhiều người đàn ông mới thấy có một gã trai có kích cỡ khủng hoảng như vậy, hắn chỉ thấy lạ nhưng hắn không buồn để tâm chuyện đó. Thấy mặt gã trai xanh lè, tay chưn run run và cặp mắt long lanh sắp khóc, tự nhiên trong lòng hắn có cái gì đó thương cảm mà vốn trước đây hắn chẳng bao giờ có, vì hắn nổi tiếng cộc cằn, hách dịch và lạnh lùng.
– Thôi được, để tui tính cho. Về trại đi. À mà trại số mấy ?
– Dạ, B5.
Gã mở cửa quay vào phòng khám rút hồ sơ tên Dũng ấy ra, cặp nách về phòng mình. Người lao công già đứng chào hắn. Hắn lờ đi chẳng buồn chào đáp, còn dặn ông già :
– À, sẳn có ông đây thì làm ơn dùm tui. Ông đánh dây thép theo địa chỉ này, kêu ổng bả gởi lên cho tui năm ngàn bạc. Hắn hí hoáy ghi địa chỉ vào giao cho người lao công
Hắn đã có cách, vừa có tiền hối lộ, vừa nhận đại là người thân thì có gì khó khăn. Mấy thằng cha hội đồng hội điếc gì đó ăn chịu của hắn cũng nhiều rồi, bây giờ cũng phải có lúc trả nợ chớ. Hắn quăng xấp hồ sơ lên bàn cái phạch. Coi như đây là chuyện hắn làm phước.
Quả thật, kết quả hơn cả sự mong đợi. Người ta chấp thuận cấp cho cái gã tên Dũng kia một tờ giấy miễn dịch vĩnh viễn, còn gợi ý làm một chân tài xế ở trung tâm. Thế là hắn phải lo một khoản tiền để cho gã trai học lái xe và lo lót nơi nhận việc của gã. Không hiểu vì tội nghiệp hay hắn có cảm tình riêng với gã. Điều đó thì hắn không rõ, vì hắn chỉ có cảm tình đối với đám con gái, với những người bán phấn buôn hương, chứ chẳng khi nào hắn tỏ ra nhiệt tình với cánh đàn ông.
Tưởng đã xong, nào dè cái gã trai ấy cứ tối nào cũng mò tới chỗ hắn nói chuyện tào lao, hoặc phụ giúp những việc vặt trong phòng hắn. Thậm chí, những lúc chơi bời giành gái đánh lộn u đầu mẻ trán, cũng chính gã đưa hắn về nhà, lo lắng lau rửa, săn sóc. Sự khác biệt về giai cấp địa vị dần nhường chỗ cho tình bạn. Hắn coi gã như một người bạn ngang hàng với mình trong lời nói cũng như cách cư xử. Những việc lặt vặt gã trai đòi làm thì hắn nhất quyết không cho.
Một hôm, nhậu ngà ngà say được gã trai đưa về phòng, gã thấy phởn chí nên hỏi chơi :
– Sao mày cứ đeo theo tao hoài vậy Dũng ? Bộ tao đẹp trai đến nổi hớp hồn đàn ông luôn hay sao ?
– Phải, nhưng anh chỉ nói đúng một nửa.
Hắn hơi chưng hững vì câu trả lời của gã, nhưng tính hắn đùa dai nên cóc sợ thằng Tây nào :
– Vậy nửa kia là gì ?
– Là vì anh đã thấy cái của em, em đã là người của anh từ bữa đó rồi. Ngoài ra, có ai lo cho em bằng anh lo không ?
Gã nói rõ ràng, rành mạch.
Hắn nghe mà toát mồ hôi, không cần uống thuốc hắn cũng tỉnh rượu :
– Mày nói chơi đó hả Dũng ?
– Hông, em nói thiệt. Anh hỏi, em không muốn nói sạo, lừa dối anh.
Hắn lạnh toát sống lưng. Hắn hỏi gằn.
– Mày nói mày là người của tao, ý mày nói như mấy con mụ vợ đó hả ?
Hắn cười khùng khục rồi nói tiếp :
– Vậy mày có làm tao sướng được như khi cưới vợ không ?
– Anh muốn em làm anh sướng phải không ? Anh nói chắc chớ ?
Hắn do dự, không biết thằng này làm được trò trống gì không, nhưng nó là đàn ông làm sao làm cho mình sướng như chơi gái chớ. Mà cũng kẹt, mình mới nói xong mà nuốt lời thì thật mất mặt.
– Ừ, tao thách mày đó. Mày làm tao sướng thì tao lấy mày, khỏi cưới vợ cho tốn kém.
– Vậy anh chờ em tắm cái đã.
Nói xong, gã bước ra cửa phòng khóa trái, sau đó tắt đèn chỉ chừa đèn ngủ, rồi vô nhà tắm.
Hắn cười thầm vì cái điệu bộ thằng này kề rề cà ra như đàn bà, làm gì thì làm đại mẹ đi, còn bày đặt… Hắn tự tin hơn và coi đó là chuyện tào lao cho qua cửa miệng. Nằm một lát ngấm rượu, hắn ngủ hồi nào không biết.
Chừng hắn tỉnh giấc vì thấy có cảm giác lạ, người hắn nổi gai. Hắn mở choàng mắt :
– Mày… mày làm gì vậy.
– Làm vợ như anh nói hồi nãy.
Hắn nhớ ra rồi. Nhưng ráng kềm lại thì nó làm gì được. Gã trân mình. Càng gồng cứng thì càng quíu, hạ bộ hắn nhích cao lên và… cảm giác chưa từng có trong cuộc đời trụy lạc trác táng của hắn. Bàn tay gã khám phá những ngóc ngách sâu kín khiến hắn càng rạo rực, thèm khát. Hắn thèm khát được ôm ghì lấy tấm thân trần truồng bên dưới. Nhưng đó là chuyện không thể. Hắn không thể làm cái chuyện đồi bại ấy được. Sự giằng co xâu xé trong hắn ngày càng căng thẳng trong khi ham muốn xác thịt đang dần dần chiếm ưu thế. Hắn không tin rằng có một thằng đàn ông nào làm hắn lên được. Nhưng sự thật ở bên dưới đã bác bỏ niềm tin yếu ớt của hắn. Hắn rên lên :
– Đừng,… đừng Dũng ơi, anh chịu không nỗi nữa.
Hắn đã đổi danh từ xưng hô, từ mày tao sang tiếng “anh”, chính hắn cũng không biết sự thay đổi này. Hắn sắp ra thì Dũng ngừng lại, mơn trớn hắn. Sau đó thì ngồi xổm lên bụng hắn, tay gã khéo léo đưa hắn vào trong người gã. Hắn chỉ còn biết kêu trời. Trong cái vực thẳm bao la vô tận, người hắn như lâng lâng, hắn đón nhận cái ấm áp từ cơ thể gã truyền qua, từng làn da thớ thịt hắn căng lên, cảm nhận tất cả sự cuồng nhiệt của gã. Không hiểu làm cách nào mà gã bật ngữa ra giường thì chính hắn, phải, chính hắn chồm lên như con thú hoang dại, hắn xốc tới giành thế chủ động, tính cách đàn ông ngày thường khiến hắn muốn thành kẻ chinh phục. Đôi tay hắn như móng vuốt mãnh thú vồ xé, dàu vò bầu bờ ngực của gã, cái vưu vật đàn ông của hắn xâm nhập tận cùng lãnh địa của đối phương, con đường chinh phục rực lửa, cháy bỏng. Cái thân thể to khỏe là thế ấy của Dũng giờ như con trùn con dế đang oằn oại vì sự giày xéo của hắn, vì sự chiếm hữu của hắn. Trong cơn cuồng loạn vô thức, hắn đã ôm ghì thân xác ấy và trong sự thăng hoa của sự dâng hiến – cả hắn và gã – thì hắn đã đặt lên môi gã nụ hôn cháy bỏng, nồng thắm. Hai xác thân hòa nhịp run rẫy, một sự trao nhận khởi điểm là nhục dục bỗng chuyển sang một hướng khác. Sự đồng điệu của tình cảm chân thành. Hắn trút nguồn sinh lực vào người gã, trong khi phần giữa bụng gã đang tràn trề. Hắn rũ trên mình gã mồ hôi nhễ nhại.
Cho tới khi hắn tỉnh hẳn, nhớ lại chuyện xảy ra, gã thấy ghê tởm. Nhìn sang bên cạnh Dũng vẫn nằm co. Hắn thấy thương hại cho gã, nhưng cảm giác ghê tởm khiến hắn muốn buồn nôn. Hắn lao vào nhà tắm nôn thốc nôn tháo, hắn tắm rửa kỳ cọ mãi không thôi, hắn súc miệng nhiều lần. Hắn muốn gột rửa sự nhơ uế đêm qua. Nhưng hắn không thể. Chuyện xảy ra đột ngột khiến hắn không biết phải làm gì, nhưng hắn nhớ rõ mồn một, hắn hiểu rõ cảm giác của mình lúc ấy, và cả khi ham muốn tột cùng hắn nhận ra mình cũng có sự đồng cảm, nếu không nói là muốn hiến dâng trọn vẹn. Gã thấy mâu thuẫn với chính mình và hắn bật ra tiếng nấc.
Hắn khóc thật nhiều, hắn gục đầu bộ bờ ngực trần trước mặt mà khóc ngon lành. Bàn tay ấm áp của gã vồ về bờ vai khiến hẳn cảm thấy được an ủi phần nào. Cho tới lúc hắn trút hết nỗi lòng thì sự bình lắng dần trở lại, nhưng sau đó lại một trận bão lòng lại nỗi lên. Cả hai đều trần truồng trong nhà tắm, trong vòng tay và hơi ấm của nhau, trong sự va chạm thể xác trẻ trung, tràn đầy sức sống… và chuyện vừa mới xảy ra tái diễn, nhưng hắn chủ động hoàn toàn. Cái tư thế đứng dạng chân, một chân duỗi thẳng, một chân gác lên bồn cầu để gã từ sau rướn tới tạo nên sự chuyển động dễ dàng và kích thích hắn hơn bao giờ hết.
Thế là đêm đêm, Dũng đều có mặt trong phòng hắn. Từ chỗ ghê tởm, sợ hãi, hắn đã chuyển sang dạn dĩ, hắn đã bắt chước người tình, muốn làm thỏa mãn người tình và chính cái của người tình đã khiến hắn càng thèm khát hơn. Đôi môi tham lam của hắn không chỉ dừng ở phần thịt da bên trên, đã bắt đầu lần mò hẳn xuống đì gã và khám phá cái vưu vật ngàn năm ấy. Cả hai như điên dại quấn lấy nhau, và chính hắn đòi hỏi được cái đặc ân như ngày đầu hắn làm với gã. Dĩ nhiên, cảm giác đau đờn xé toạc da thịt là không tránh khỏi, nhưng ngay những cú chạm đầu tiên thốn sâu trong điểm bí mật trong người hắn đã khiến hắn đê mê ngây ngất. Một sự bù trừ thỏa đáng. Hắn biết với hắn thì không thể có hiệu quả tức thời, nhưng với chiều dài và độ lớn của gã thì hiệu quả gần như tức khắc – đau đớn đến tận cùng nhưng hoan lạc cũng tuyệt đỉnh. Từ chỗ hắn luôn chiếm thượng phong, thì hắn sẳn sàng đón nhận gã vì đã quen và hầu như không còn cảm giác đau đớn nữa. Sự bền bĩ, dai sức của gã khiến hắn mê mẫn. Giờ thì bạn bè rủ rê hắn chơi bời đã mất hứng vì hắn từ chối thẳng thừng. Lời ong tiếng ve bắt đầu râm ran trong đơn vị.
Hắn không ra ngoài thường nhưng xanh xao gầy rộc. Một hôm, lúc vào căn tin uống bia, hắn thấy hai thằng lính đứng kế bên quầy nhìn hắn với con mắt giễu cợt, hai người thì thầm to nhỏ gì không rõ, nhưng sau đó lại phá cười nhưng mắt họ vẫn không rời hắn. Nhột nhạt, khó chịu vì thái độ ấy, hắn lãng ra bàn ngồi một mình. Những chuyện tương tự như vầy, gần đây hắn gặp cũng nhiều, nó làm hắn xốn xang, bực bỏ. Rõ ràng bằng những ánh mắt, cử chỉ, lời nói bóng gió, họ đang ám chỉ quan hệ giữa hắn và Dũng. Trước đây trong doanh trại lâu lâu cũng xì ra những xì-căng-đan ổn ào về những cặp đàn ông lén lút làm chuyện bậy bạ với nhau, thường thì nó gây cười, khiến người khác chú ý, chế giễu vài ba hôm rồi lắng. Sau đó, thì người ta cho qua, các xếp lờ đi thì ai muốn nhắc tới nữa ! Nhưng chuyện hắn thì khác, hắn chẳng những không biết điều với bạn bè, không bao chúng chơi gái, lại còn chẳng coi mấy ông xếp to ra gì, thậm chí có người gạ gẫm đặt điều kiện với hắn, hắn cũng làm ngơ. Họ quyết dồn hắn vào thế bí, nhưng chỉ muốn hắn lấy đó làm bài học nhớ đời, chứ không muốn triệt cho hắn chết, vì hắn còn giá trị để lợi dụng, chí ít là cũng moi móc được từ hầu bao hắn. Khắp nơi hắn đi qua, hắn giống như một con thú trước ống ngắm của thợ săn, những cặp mắt soi bói, những đôi môi dè bĩu, thậm chí mấy con mụ đàn bà khu gia binh chữi chồng cũng lôi hắn vào cuộc.
Hắn đứng dậy, tiến tới quầy, dằn tiền trên đáy ly rồi đi ra, không buồn lấy tiền thối lại.
– Đụ mẹ làm bộ bảnh, giàu có dư ăn dư mặc rững mỡ chỉ biết bao trai chứ biết làm đếch gì nên hồn.
– Mày nói ai, thằng chó đẻ ?
Hắn túm áo một trong hai thằng lính ban nãy vừa mới thốt ra lời lẽ nhục mạ hắn.
– Tao nói mày đó, sợ đéo gì mà không dám nói. Cả làng xóm, cả khu trại này ai không biết mày là thứ lộn giống, mê trai.
– Mày ăn nói không giữ mồm giữ miệng thì đừng trách tao.
Hắn cố kềm chế, gằn giọng nói.
– Làm đéo gì được tao, có ngon lại đây ôm chặt thằng nhỏ tao nè, ôm chặt thằng Dũng thì còn sợ tốn kém chứ ôm chặt thằng nhỏ tao miễn phí..
Quả đấm hắn nện ngay mặt thằng lính một cái thật lực, hai người nhào tới đấm đá. Tiếng la ó, tiếng bàn ghế ngã đổ, tiếng ly bể loảng xoảng. Kết cục là hắn mặt mày tím bầm, còn bị phạt cắt phép 10 ngày.
Hắn uất ức, nhưng không tài nào biện minh cho mình được về chuyện ăn nằm với Dũng. Đêm đó, khi Dũng bò tới gần thì hắn ôm mền gối bỏ ra xa lông ngủ không nói lời nào. Hắn giận lây sang Dũng. Sự rạn nứt giữa hắn chỉ mới bắt đầu.
Mấy bữa sau, đêm nào về phòng hắn cũng say mèm, còn lè nhè chữi mắng. Dũng vẫn nhịn nhục chiều chuộng hắn. Càng chiều chuộng thì hắn càng làm dữ, hắn miệt thị ra mặt, Dũng khóc lóc van xin thì hắn mắng như tát nước :
– Thằng đĩ đực khốn nạn, đừng làm bộ làm tịch, quan hệ đéo bao nhiêu thằng rồi còn làm bộ hiền thục. Tao có phải người đầu tiên đâu. Tao là thằng mua bán sòng phẳng, cầm lấy mà cút xéo ra khỏi nhà tao cho rảnh mắt.
Hắn ném xấp tiền xuống bàn.
Dũng khóc như mưa. Lòng tự trọng của gã bị hắn chà đạp đến cùng cực. Nhưng gã yêu hắn điên cuồng, si mê hắn, gã chấp nhận tất cả, miễn là được gần hắn.
Nhưng có lẽ sẽ không tới mức tệ hại nếu chuyện đó không xảy ra. Một tối hắn dắt thêm hai thằng bạn về phòng nhậu, chừng hết kết bia thì mấy thằng chuyển sang đề tài trai gái. Hắn gọi giật :
– Dũng đâu, mấy anh mày đang ngứa thằng nhỏ nè. Ra đây phục vụ mấy anh mày coi.
Dũng … (chi tiết thân mật đã được lược bỏ)n giấy hạnh họe, quát tháo gã. Trái tim gã đập mạnh như muốn rơi xuống đất. Gã biết mình khác người, nhưng gã dấu kín từ nhỏ cho tới bây giờ. Nhưng tình cảm thì gã không tự chủ được. Vì yêu hắn, gã chấp nhận hầu hạ hắn, thậm chí gần đây hắn nổi nóng bất tử mắng chữi thậm chí đánh đập, gã cũng ẩn nhẫn cam chịu một mình. Chỉ vì gã yêu hắn, bằng sức vóc của gã thì bình thường khó ai quan hệng tới được. Tình yêu mãnh liệt đã làm gã mềm yếu, chỉ biết chịu đựng sự bạc đãi, thậm chí là sự nhục mạ rẻ khinh. Nhưng đó là chuyện phòng the giữa hai người. Còn bây giờ, trước mặt người khác, hắn ngang nhiên xúc phạm gã, hắn đã không giữ thể diện cho gã, chà đạp gã công khai thì không cần phải gìn giữ nữa. Dù sao trước mặt mọi người gã vẫn là đàn ông. Tim gã đau nhói như xát muối. Tia mắt gã lóe lên niềm oán hận. Gã bước tới bàn nhậu đứng ngay trước mặt Dũng nghiến răng mà nói :
– Anh coi tôi như thứ đĩ đực, đó là tại anh muốn sau này đừng trách tôi. Bữa nay, nễ cái ân tình của anh bấy lâu tôi sẽ chiều từ người một, ngay tại phòng này đây.
Nói xong gã kéo tay một thằng lính vô buồng, cửa buồng bỏ ngõ.
Hắn xạm mặt, hắn chỉ muốn sĩ nhục để gã tức tối bỏ hắn mà đi, chứ hắn không dè chuyện lại nhiêu khê thế này. Thằng lính còn lại nghe tiếng cười dâm dật, khoái trá, tiếng la thét, tiếng người thở hổn hển, tiếng chăn xô gối lệch cũng nổi hứng bước tới cửa buồng mà dòm vào. Thằng này coi bộ chịu hết nổi nên lật đật cởi quần hấp tấp vô buồng nhập cuộc. Tiếng cười của Dũng sằng sặc, tiếng rên rĩ như lũ mèo cái đi tơ, đám chó rượng đực.
Hắn ôm đầu, bịt tai mà chết điếng trong lòng. Hắn có cảm giác như bị ai đó đấm mạnh vào bờ ngực, vừa nghẹn ngào vừa tức tối.
– Cám ơn mày nhiều nghen Nam, bữa sau tụi tao dắt mày đi nhậu. Bây giờ tụi tao về.
– Không dè mày có hàng độc mà dấu kỹ quá, cỡ tụi tao mà còn chịu không thấu, thiệt là đã quá.
Gã trần truồng đi ra, trên người nhớp nháp, tay cầm cái bóp. Gã đứng tồng ngồng trước mặt hắn như muốn khoe chiến tích của gã, gã mở bóp giũ giũ trút xuống bàn, giấy tờ rơi xuống mặt bàn :
– Anh coi lại cho kỹ, tất cả những thứ anh cho tôi, tôi đều bỏ lại, chỉ ra mình không, còn giấy tờ tùy thân tui thì tui giữ. Gã nói xong, quơ tay hốt giấy tờ bỏ lại vào bóp rồi đi theo hai thằng lính ra cửa.
– Tối nay em ngủ với anh nào đây, bây giờ em không có chỗ ở rồi.
– Ngủ luôn với hai anh vậy. Hai thằng cười hăng hắc, thò tay bóp nắn cái của gã.
Một trong hai thằng cởi áo đưa cho gã quấn ngang bụng.
– Che cho kỹ, để tụi nó thấy cuỗm mất là tụi anh bỏ ăn bây giờ.
Dũng cặp kè hai thằng lính, đẩy cửa đi thẳng ra ngoài.
Tiếng nói cười dâm dật, rậm rựt bên ngoài văng vẳng. Hắn ngồi im như hóa đá.
Chỉ mấy ngày sau, cái biệt danh “chày vồ” để gán cho Dũng … (chi tiết thân mật đã được lược bỏ)au khi “nếm thử” thì đâm ghiền, ăn quen nhưng nhịn không quen, họ thấy không thể thiếu được. Cái khu gia binh giờ cải vã, chửi rũa, đánh lộn trở thành chuyện cơm bữa vì gã. Mấy mụ nạ dòng bây giờ xúm xít chỉ bàn tán về hắn, mấy đức ông chồng bẻ mặt, tức tối, tìm gã thanh toán, nhưng nghe đâu có người thất bại, không hiểu sao lại quay qua binh vực cho gã, trong đó có ngài đại úy Trưởng Phòng Quân vụ. Người ta thêu dệt về chuyện ấy đủ điều, nhưng chỉ biết tối hôm đó thằng cha đại úy xách súng kiếm gã, hai người làm gì trong phòng không rõ nhưng mãi tới sáng mới thấy thằng cha đại úy phờ phạc ra về. Mấy hôm sau, từ một thằng lái xe mạt hạng trong đơn vị, gã thành tài xế riêng cho viên đại úy, cái chuyện gã cắm sừng viên đại úy coi như huề. Gã ngày càng tỏ ra nhiều tiền và xài tiền cũng lạnh lưng, nhưng chuyện đó không liên quan gì tới hắn. Nếu như gã biết khai thác đồ nghề của mình đến nơi đến chốn thì gã sử dụng đồng tiền cũng hết sức hữu hiệu. Đồng tiền bịt chặt mấy cái miệng vô công rổi nghề, đàn ông chí những đàn bà. Thậm chí có người còn tâng bốc gã. Lúc tắm rửa, gã chẳng buồn che đậy, đám lính tráng tha hồ nhìn ngắm mãn nhãn, sờ nắn, rờ mó. Sự khêu gợi ấy ít nhiều có kết quả, có thằng lén lút đi lại ăn nằm với gã, nhưng gã “tốt bụng lại có tính ngay thẳng” nên không hề giấu diếm để gây nên những chuyện giựt gân lọt vào tai hắn.
Đi đâu, hắn cũng nghe nói về gã, làm gì hắn cũng thấy gã lượn lờ trước mắt. Hắn tức tối, phẩn nộ trong tuyệt vọng. Hắn không dám gây sự vì thế lực che chở cho gã công khai cũng như ngấm ngầm đều không có lợi cho hắn. Ai cũng biết gã làm cái chuyện nhơ bẫn ấy, nhưng nó là nhu cầu thường trực, không người này cũng người kia, không đàn bà cũng đàn ông. Ở túm tụm một chỗ, kỷ luật gắt gao, lại không được tự do chơi bời xả láng thì đó là chuyện không tránh khỏi. Người cố cựu không kể, ngay cả những thằng bị bắt quân dịch mới tới coi trắng trẻo sạch sẽ là cũng lọt vào vòng tay gã.
Hắn biết gã oán hận hắn thấu xương, gã làm vậy nhưng đều nhằm vào hắn, gã tự hủy hoại đời gã nhưng cũng để dày vò hắn, làm hắn đau khổ, bởi sau đêm đầu tiên ấy, hắn thực sự phải lòng gã. Hắn đã sai lầm khi cư xử như vậy, hắn không đủ nghị lực để xa lìa gã, nên mới dùng phương cách làm nhục để gã phải xa hắn. Nhưng hắn sai lầm, hắn đã đi quá đà. Giờ hắn phải hứng chịu những hậu quả chính hắn gây ra – sự trả thù tàn khốc đến lạnh lùng và nhẫn tâm của gã. Cuộc phục thù này, gã mất sạch lòng danh dự, sự tự trọng và trên hết là tình yêu dành cho hắn, bù lại gã đã thắng vì nó vắt kiệt kết sức sức lực của hắn, nó làm hắn điêu đứng, tâm thần rối loạn, hắn dật dờ như bóng ma, khi đêm về lại càng lẻ loi, cô độc, hắn thấm thía sự gậm nhấm vì ăn năn của một linh hồn tội lỗi.
Gia đình hắn phải bán bớt một mớ điền sản để chạy lo cho hắn trở về trong cái cảnh thân người không ra người ma cũng không ra ma. Ông bà Hội đồng Biền lập tức hỏi vợ cho hắn, hắn mặc kệ, chẳng biết mặt mũi người con gái sắp sửa làm vợ cho hắn ra sao. Nhưng cái số phần đen đủi bám riết lấy hắn. Nhà gái đột ngột từ hôn. Hắn không quan tâm chuyện ấy, nhưng hắn lại bỏ nhà ra đi lao vào con đường chơi bời, nghiện ngập. Vì bị nhà gái làm mất mặt, vì thằng con phá gia chi tử, ông bà Hội đồng Biền lần lượt về với ông bà. Mãi tới khi xả tang, mẹ thằng Lực tức chị của hắn tình cờ tìm gặp được hắn, kể lại mọi chuyện nên hắn về nhà ở luôn, nhưng cái tật nghiện rượu thì không bỏ được. Mẹ thằng Lực kể lại chuyện nhà gái từ hôn nghe đồn có một thằng lạ hươ lạ hoắc tự xưng ở đơn vị cũ với hắn đến nhà chơi, lân la làm quen, không biết nó có bỏ bùa bỏ ngãi gì không mà con vợ tương lai của hắn lại mềm lòng chịu ngủ với gã trai ấy. Kết quả là chuyện đã rồi, cha mẹ hấp tấp cưới gã cho cô ấy nên buộc lòng từ hôn. Thực ra chuyện đó hắn không quan tâm, như vậy hắn còn nhẹ gánh, vì bây giờ hắn không ham thích đàn bà nữa. Trong lòng hắn nỗi day dứt, hối hận ngày càng lớn, nỗi nhớ thương da diết không hề nhạt phai mà còn khắc cốt ghi tâm. Hắn muốn tìm gã để một lần tạ lỗi, cho dù bắt hắn quỳ lạy để người đó tha thứ thì hắn cũng không từ nan. Nhưng bóng chim, tăm cá. Bỗng dưng gã mất hút không còn thấy tăm hơi. Nhiều lần lặn lội về đơn vị, lên Sài Gòn, chạy ngược chạy xuôi tìm kiếm nhưng đều không có kết quả. Nhưng những nơi hắn đến tìm đều kể lại không bỏ sót một chi tiết về chuyện trác táng của gã, và dĩ nhiên dưới cái ánh mắt người ta nhìn hắn, hắn chỉ muốn vạch đất mà chui.
Nỗi day dứt, nhớ thương và rượu chè đã tàn phá con người hắn, mới ba mươi tám tuổi mà hắn lọm khọm nhăn nheo như ông già năm sáu chục.
Nhưng đó là chuyện hồi xưa. Còn bây giờ, hắn mới hiểu cái đòn thù cuối cùng của Dũng không nhằm trúng hắn mà vô tình trúng vào cha mẹ hắn. Cái người con gái lẽ ra phải về làm vợ hắn lại thất thân với Dũng và hiện là vợ của Dũng “chày vồ”. Mặc kệ, chuyện đã qua, hắn không mơ màng gì vợ con, chỉ mong gặp lại Dũng dù chỉ một lần để tạ tội, rồi dẫu cho có nhắm mắt xuôi tay hắn cũng thanh thản.
Tay cầm tấm hình úp lên bờ ngực, dòng nước mắt hiếm hoi lăn trên đôi má nhăn nheo, dấu vết tàn phá của những tháng ngày khổ đau. Hắn mừng nhưng lại khóc, khóc không thành tiếng.
– Cậu sao vậy ?
Thằng Lực hỏi hắn.
– Ờ.. , không có gì đâu. Ủa thằng Tâm về rồi sao.
Cái mặt thằng Lực buồn hiu :
– Dạ… nó về rồi, cũng quên thưa cậu về luôn.
– Thưa gởi mập béo gì con, nó còn nhỏ vô tâm cũng đừng trách làm gì. Ngay như người lớn…
Hắn ngừng giữa chừng. hắn định nói người lớn còn lầm lỗi huống hồ gì là con nít. Nhìn mặt thằng Lực hắn thấy tội nghiệp cho nó. Tội cho nó ba má mất sớm, bây giờ sắp đi theo con đường chông gai của những người phân nửa đàn ông như hắn, chỉ cầu trời khẩn phật cho nó đừng chịu đựng quá nhiều như hắn.
– Thôi kiếm chuyện gì làm đi, đứng xớ rớ đó làm gì.
Thằng Lực quay đi.
—————