Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 1 – CẢM GIÁC TRONG NHỮNG CHIỀU NẮNG SÀI GÒN
Danh sống một mình trong một căn hộ nhỏ ở quận 10, giữa lòng Sài Gòn ồn ào và đầy náo nhiệt. Mỗi sáng, anh đều thức dậy với một cảm giác kỳ lạ—một cơn đói nào đó không thể gọi tên, không đến từ bao tử, mà từ nơi sâu hơn… bên trong cơ thểg ngực, phía dưới rốn.
Anh 26 tuổi, dáng người trung bình, gương mặt thư sinh, không quá nổi bật, nhưng ánh mắt luôn ánh lên điều gì đó khó giải thích: vừa khát khao, vừa lặng lẽ, như một ngọn lửa cháy âm ỉ suốt bao năm trời.
Mỗi chiều sau giờ tan làm, Danh lại chạy xe vòng vòng thành phố. Không phải để về nhà, mà để… nhìn. Phía sau lớp khẩu trang và kính râm là một ánh mắt lén lút quan sát từng người đi đường—đặc biệt là những chàng trai thể thao: chân to, bắp đùi săn chắc, mồ hôi đẫm lưng áo đá banh, tất trắng nổi bật dưới đôi dép lê.
Anh không biết từ bao giờ mình lại thèm được vùi mặt vào những bắp chân đầy lông, mùi nắng, mùi đàn ông mới tập gym xong còn lấm tấm mồ hôi. Chỉ cần thấy một chàng trai cao to bước từ sân bóng ra, áo ướt đẫm, bắp tay nổi gân—trái tim anh như muốn vỡ tung vì khao khát.
Chiều hôm đó, Sài Gòn oi bức. Danh lái xe lướt qua đường Cách Mạng Tháng 8. Tim anh bỗng đập nhanh hơn khi thấy một người.
Cậu trai ấy đứng bên lề đường, đang uống nước mía. Áo tank top đen bó sát làm lộ rõ ngực nở, vai rộng, hai tay to khỏe như người tập gym lâu năm. Đôi chân vạm vỡ, mặc quần short thể thao, tất trắng dài, đi dép Adidas. Mái tóc cắt sát hai bên, mồ hôi lấm tấm trên trán, ngực hơi phập phồng vì vừa đá banh xong.
Danh khựng lại.
Ánh mắt anh vô thức nhìn chăm chăm vào đùi cậu ấy, rồi dừng ở khe nách nơi áo rộng mở ra. Đôi mắt cậu trai bắt gặp ánh mắt Danh. Không né tránh. Ngược lại… là một cái nhướng mày nhẹ.
Danh không nghĩ nhiều. Anh quay xe lại, dừng hẳn ở lề đường đối diện, vờ như đang nhìn điện thoại. Nhưng mắt vẫn liếc sang. Chàng trai vẫn đứng đó, uống nước chậm rãi, không vội, ánh mắt lướt qua Danh một lần nữa.
Một tia gì đó lóe lên. Danh biết—ngay khoảnh khắc ấy—rằng ánh nhìn ấy **không bình thường**. Nó không phải kiểu “tình cờ”, mà là một lời gợi mở.
Bỗng, chàng trai tiến lại gần, cười nhẹ:
“Anh nhìn gì tôi dữ vậy?”
Danh hơi khựng lại, lắp bắp:
“À… thấy quen thôi.”
“Vậy hả?” – cậu nhún vai, “Tôi tên Phúc. Mới đá banh về. Mệt gần chết. Anh nhìn hoài làm tôi tưởng có gì dính trên người chứ.”
Cả hai bật cười nhẹ. Không khí căng thẳng tan đi một chút, nhưng bên dưới, là một cơn sóng ngầm. Phúc ngồi xuống yên sau xe Danh, thản nhiên như đã quen nhau từ lâu.
“Chở tôi về cái. Trời này mà đi bộ chắc chết luôn.” – Phúc nói, mồ hôi ướt lưng anh thấm vào lưng áo Danh khi cậu tựa sát vào.
Danh run nhẹ, cảm nhận rõ từng hơi thở sau gáy. Họ phóng qua những con đường nhỏ, và Danh không biết mình đang đi đâu. Chỉ biết trái tim anh đang đập rất nhanh. Và Phúc… cũng chẳng nói gì. Chỉ ngồi im, một tay bám vào bụng Danh, như cố tình để tay trượt thấp hơn.
“Anh tên gì?” – Phúc hỏi, giọng khàn nhẹ.
“Danh…”
“Danh… tên nghe hay đó. Có người yêu chưa?”
Danh cười nhạt:
“Chưa. Khó kiếm người hợp.”
Phúc bật cười:
“Hay quá. Tôi cũng vậy.”
Câu đó vừa dứt, Danh bẻ lái xe quẹo vào một con hẻm yên tĩnh gần chùa. Gió chiều thổi nhẹ. Hai người đứng bên dưới bóng cây, không ai nói gì.
Phúc bước xuống, đứng đối diện Danh, mắt nhìn thẳng vào mắt anh.
“Anh muốn gì từ tôi?” – Phúc hỏi.
Danh im lặng. Rồi nói nhỏ, gần như thì thầm:
“Muốn… gần em hơn.”
Một giây sau, Phúc kéo áo lên lau trán, để lộ cơ bụng rắn chắc. “Gần bao nhiêu là đủ?”
Không cần lời đáp. Hai người lại gần nhau hơn. Không hôn, không sờ soạng. Chỉ là ánh mắt, hơi thở, và khoảng cách cực kỳ ngắn.
Phúc nhìn quanh. “Đi đâu đó không?”
Danh gật đầu. “Có một khách sạn nhỏ ngay đầu hẻm. Rẻ. Yên tĩnh.”
Họ cùng bước đi, không ai quay đầu lại.
—
Khách sạn nhỏ nằm sâu trong hẻm, chỉ cách mặt đường chừng trăm mét nhưng đủ yên tĩnh để cách biệt với thế giới bên ngoài. Căn phòng họ chọn đơn giản: tường màu be, máy lạnh chạy rì rì, giường lớn phủ ga trắng sạch sẽ, có ánh nắng vàng nhạt xuyên qua rèm.
Phúc bước vào trước, không cởi giày, không nói gì thêm. Cậu thả người xuống giường, hai tay giang ra, đầu ngửa lên thở dài như thể vừa trút được một gánh nặng. Mồ hôi vẫn còn lấm tấm trên trán, trên cổ, và đặc biệt là ở hõm nách ẩm ướt của chiếc áo tank top đen đã dính chặt vào da.
Danh đứng ở cửa, tim đập thình thịch. Anh nhìn cảnh trước mặt như một giấc mơ: một chàng trai cao to, cơ thể đầy sức sống, nằm dài trên giường anh, thân thể đầy mùi đàn ông sau buổi đá banh.
“Anh cứ đứng đó hoài, không nóng à?” – Phúc cười khẽ, không mở mắt, nhưng giọng nói kéo anh quay về thực tại.
Danh tiến lại gần, ngồi mép giường. Bàn tay anh run nhẹ, như thể chỉ cần chạm vào là sẽ làm mọi thứ vỡ tan. Nhưng Phúc không né tránh. Cậu mở mắt, xoay người nằm nghiêng, tay chống đầu, nhìn anh.
“Anh căng thẳng vậy làm gì?” – Phúc thì thầm.
Danh nuốt khan.
“Lần đầu… tôi ở cùng một người như em.”
“Thấy rồi.” – Phúc nhếch môi, nửa trêu chọc, nửa dịu dàng. “Anh nhìn tôi nãy giờ mà không chớp mắt.”
Cậu đưa tay kéo áo lên lau mặt một lần nữa. Lần này, chiếc áo gần như trượt lên đến ngực. Làn da rám nắng, lớp lông mỏng chạy từ bụng xuống dưới rốn. Ánh sáng bên ngoài chiếu qua khe rèm làm mồ hôi lấp lánh trên da.
Danh nuốt nước bọt, ánh mắt dừng lại ở từng chỗ: ngực rắn chắc, mùi hăng nhẹ sau giờ vận động, mùi tất vải trộn với mùi cơ thể. Thứ mùi gây nghiện mà anh đã nhiều lần tưởng tượng, nhưng chưa bao giờ được tận hưởng thật sự.
“Anh muốn… lại gần không?” – Phúc hỏi, lần này bằng giọng trầm và nghiêm túc hơn.
Không chờ trả lời, Phúc vươn tay kéo Danh lại gần, đến khi hai cơ thể gần như chạm nhau. Nhiệt độ cơ thể Phúc rõ ràng cao hơn – hơi nóng từ người cậu ấy phả vào ngực Danh, làm anh gần như choáng váng.
Danh khẽ vùi mặt vào cổ Phúc – mùi mồ hôi ở đó còn nguyên. Không gắt, mà đậm mùi vận động, mùi trai trẻ. Phúc không đẩy ra. Ngược lại, cậu để Danh tự do, một tay đặt nhẹ sau gáy anh như khuyến khích.
“Tôi chưa bao giờ cho ai lại gần như vậy sau khi đổ mồ hôi.” – Phúc nói khẽ, “Nhưng anh thì khác.”
Danh không nói gì. Anh đang đắm chìm trong từng nhịp thở, từng sợi lông cổ, từng lần ngực Phúc phập phồng theo hơi thở. Tay anh đặt nhẹ lên hông cậu, cảm nhận rõ từng múi cơ cứng cáp dưới lớp da mịn. Một tay kia trượt dần xuống bắp đùi – nơi anh đã nhìn thấy khi Phúc đứng uống nước mía bên đường. Giờ đây, khoảng cách không còn là một ánh nhìn, mà là một cái chạm thật sự.
Phúc cởi áo. Một cách chậm rãi, cố ý.
Danh nín thở khi ngực Phúc hiện ra – nở nang, bóng mồ hôi, hai núm ngực hơi cứng lại vì không khí lạnh. Cậu vẫn nằm nghiêng, ánh mắt không rời Danh.
“Tôi không phải trai gọi đâu nha.” – Phúc nói nhỏ, mắt vẫn dán vào mặt Danh. “Tôi chỉ… tò mò. Và tôi thấy anh khác với những người khác.”
Danh mỉm cười.
“Tôi cũng không cần ai là trai gọi. Tôi chỉ cần… một người cho tôi cảm giác thật.”
Bàn tay anh lướt nhẹ trên da Phúc, từng điểm chạm như châm lửa vào lòng bàn tay. Phúc cười nhẹ, nắm lấy cổ tay Danh, kéo xuống phần bụng dưới – nơi hơi thở cả hai bỗng trở nên dồn dập.
Họ không vội vàng. Không lao vào nhau như thú hoang. Chỉ là từng cái chạm, từng cái vuốt ve đầy chủ ý, như muốn khắc sâu cảm giác này vào trí nhớ. Phúc nằm ngửa, để Danh ngồi phía trên, tay lướt dọc ngực, chậm rãi khám phá từng phân cơ thể mà anh đã tưởng tượng hàng trăm lần trong đầu.
Mỗi lần Phúc rướn người, mỗi cái nghiến răng nhẹ vì khoái cảm, Danh càng thấy mình như đang tan ra.
Gió ngoài khe cửa thổi nhè nhẹ. Bên trong, hai thân thể đàn ông nóng bừng. Không có tiếng kêu la. Chỉ là tiếng thở gấp, tiếng cọ xát nhẹ giữa da thịt và ga trải giường.
Danh cúi xuống, hôn nhẹ lên cổ Phúc – một nụ hôn đầu đầy thèm khát, nhưng cũng đầy dịu dàng. Phúc vươn tay ôm lấy đầu anh, kéo sát vào, như muốn giữ lại khoảnh khắc đó lâu hơn nữa.
“Lâu rồi tôi mới thấy ai mê tôi kiểu này.” – Phúc thì thầm, môi chạm vào tai Danh, làm anh rùng mình.
“Lâu rồi… tôi mới được thật sự gần ai như em.” – Danh đáp lại, khàn giọng.
Giờ phút đó, không ai nghĩ đến ngày mai. Cũng không nghĩ mình là ai, từ đâu đến. Chỉ là hai người đàn ông, trần trụi cả về thể xác lẫn cảm xúc, nằm bên nhau trong một chiều Sài Gòn oi bức.
—————————–