Câu chuyện ngày xưa – TG: Vũ Quốc – Phần 3

Chương này là phần 2 trong tổng số 8 chương của truyện Câu chuyện ngày xưa - TG: Vũ Quốc

Câu chuyện ngày xưa – TG: Vũ Quốc – Phần 3

Thằng Lực cứ hết đằng trước lại ra sau nhà. Cậu Út nó ngồi ở bàn giữa uống trà. Nó đi đi lại lại miết khiến ông phát cáu :

– Mày thăm đồng chưa.

– Rồi.

Nó trả lời cộc lốc.

– Mạ giống sao rồi.

– Có sao đâu, cậu đừng hỏi nữa nhức đầu quá hà ! Mấy chuyện cậu giao con làm hết rồi.

Mặt thằng Lực sa sầm xuống. Ở nhà lâu nay hiếm khi nó dám tỏ thái độ như vậy, nhưng bữa nay không hiểu sao nó thấy bực tức không đâu.

– Thằng cô hồn, mày ăn nói cái mững đó với tao hả, tao đập chết cha mày nghen con !

Biết mình có lỗi, nó làm thinh.

Cậu Út bỗng dịu giọng hỏi :

– Bộ mày ưng con nhỏ nào hả, muốn gì cứ nói thẳng ra đi, cậu lo cho. Mẹ mày… Ông thôi không nói nữa, nét mặt đăm chiêu, trầm ngâm.

– Không có gì hết. Con mới bi lớn…

– Bộ mày còn nhỏ lắm sao. Hai mươi tuổi đầu rồi chứ ít ỏi gì. Tao không o ép gì hết, bây muốn đâu thì nói, tao đem cau trầu tới nói con người ta. Đừng làm chuyện bậy bạ mang tiếng đó con.

Nó chực khóc. Nó biết cậu thương nó như con, ngoài miệng mắng mỏ nhưng trong lòng ông coi nó không khác gì đứa con ruột thịt. Chỉ ngặt một nỗi, thời gian say xỉn của ông nhiều hơn cả thời gian ông ngủ thì nói chi chăm sóc cho nó được.

– Không có gì đâu cậu. Con hứa chừng nào thương ai, con sẽ nói cậu biết.

Nói xong nó đâm ra hối hận vì lỡ lời. Nếu nó không thương ai khác ngoài… thì biết nói với cậu làm sao. Nhưng thây kệ, bây giờ vẫn chưa có gì.

Cậu Út hớp cạn ly trà, úp xuống khay, rồi qua bộ ván nằm. Ông lẩm bẩm nói một mình gì đó.

Thằng Lực không biết cậu nó nói gì, nhìn mái tóc pha sương của ông thì ai cũng cho cậu là một lão già sắp xuống lổ, nhưng thực ra cậu Út còn rất trẻ, tuổi ông chưa tới bốn mươi. Trên gương mặt nhăn nheo cằn cổi của ông còn phảng phất nét hào hoa khi còn trai tráng.

Cả tuần nay, nó không thèm ghé qua chòi thằng Tâm. Cứ nhớ lại ánh mắt thằng Tâm chết trân khi nhìn ông anh rể là nó muốn nổi khùng lên rồi, nào là quen mùi, rồi còn gãi lưng nữa chớ, thân mật hết cỡ ! Mà nó thấy mình cũng vô lý thật, cái chuyện đó ăn nhằm gì tới nó. Lâu nay thằng Tâm vẫn ở chung với anh rể nó chứ đâu phải mới đây, việc gì tới nó mà nó tức tối. Rồi hổng biết hai người làm gì ngoài nhà tắm mà lúc vô thằng Tâm đâm sầm vào mình nó hổng hay. Tức chết đi được. Nhưng không ghé ra chòi thì chưn cẳng nó bồn chồn như bị nhốt trong nhà. Nó làm tất tần tật mọi chuyện cậu nó dặn, làm luôn những chuyện ổng không dặn, là cho tới lúc thở không ra hơi. Vậy mà, cứ rảnh rỗi lại nghĩ đến thằng Tâm và ông Dũng “chày vồ”. Mình mê nó rồi hay sao ta ? Nghe đồn mấy thầy bùa ngãi có nhiều bùa mê linh nghiệm, ai xài bùa của họ bỏ người nào là người đó chết mê chết mệt, không thiết gì chồng con. Nhưng nó là đàn ông mà, còn thằng Tâm thì khờ câm thì biết gì chuyện bùa ngãi ve. Cái đầu nó lộn tùng phèo như muốn nổ tung. Nó ngồi dựa cây cột mái hiên, thở dài thườn thượt.

– Lực ớ… ơi !

Có tiếng réo đầu ngõ. Thằng Lực mừng khấp khởi. Nó chạy vù ra ngõ.

– Sao mày hứa dạy tao tập lội mà không qua.

– Tao quên.

– Mày thiệt ! Vậy tính chừng nào ?

– Trưa nay tao qua liền.

– Lần này mày mà quên, tao…

– Mày làm sao ?

– Thôi đi, tao quá giang ghe bà Năm dầu lửa, để bả chờ lâu bả chửi thấy mẹ ! Tao đi nghen.

Thằng Lực buồn bực lủi thủi vô nhà. Nó còn chưa nói được gì hết. Mà thực ra có muốn nói cũng hổng biết nói gì nữa.

– Đứa nào vậy ?

Cậu Út đứng trước cửa lên tiếng hỏi :

– Dạ, thằng Tâm bạn học của con.

– Sao tao hổng thấy nó tới nhà lần nào vậy ?

– Trời, cậu đi nhậu suốt, nó tới chơi cậu làm sao gặp được.

– Ừ, con cái nhà ai vậy, học hành khá hông con ?

– Nó học giỏi lắm, con ngồi kế nó cũng đỡ…

– Cọp dê chứ ăn giải gì mà đỡ. Mà nó con ai vậy ?

– Con nói tên ba má nó chắc cậu mới dọn dìa mấy năm nay không biết đâu, nhưng hiện nó ở với chị Hai nó và ông anh rể, ờ mà người ta hay gọi ổng là Dũng “chày vồ”.

Thằng Lực thấy cậu Út mặt mày tái xanh, tay run lẫy bẫy như bị trúng gió. Nó hết hồn chạy vào nhà lấy chai dầu gió.

Lúc nó mang chai dầu ra thì ông đã khá hơn, sắc diện bớt lợt lạt. Cậu Út nhìn nó nghiêm nghị hỏi :

– Vậy ra mấy bữa nay con đợi nó phải không ?

– Dạ…

Nó không dám nói gì thêm sợ lỡ lời. Sao thấy ổng nói ngọt quá càng khiến nó sợ.

– Thôi tao không có sao đâu, bây muốn đi chơi đâu thì đi, nhưng nhớ về sớm, tao muốn ở nhà một mình nghỉ cho đỡ mệt.

– Dạ.

Nó chạy tuốt ra cửa. Bận này thì khỏe rồi, nó xuống xuồng chèo hướng tới chòi thằng Tâm. Nhưng mới được hơn nửa đường thì nó đâm ra hồi hộp, nghi ngại. Cậu Út trúng gió, ở nhà một mình lỡ có chuyện không may thì làm sao. Tâm trạng nó rối như mớ bòng bong, nửa muốn đi, nửa lại muốn quay về. Cuối cùng, nó quay xuồng chèo ngược về nhà.

Cửa vẫn mở, nó băng qua sân vào nhà. Bên trong tối om, cậu Út tay nắm chai rượu, tay cầm cái ly nghiêng ngã, rượu đổ vãi ra mặt bàn, đầu ông gục xuống.

– Lại uống rượu nửa rồi.

Nó đỡ ông ra bộ ván nằm. Sao mà nặng dữ vậy ! Chừng đặt ông nằm ngay ngắn nó thấy vết nước mắt trên mặt ông vẫn chưa khô hẳn, nhưng ông vẫn nằm im không nhúc nhích.

Nó thấy vậy buồn thiu. Kể như hết đi đâu rồi. Nó xuống bếp, thấy cơm nguội còn nhiều nên không nấu cơm nữa. Kệ nó. Bây giờ nó buồn rầu chẳng muốn làm gì hết. nó leo lên võng lúc lắc một lát rồi ngủ lúc nào không biết. Chừng thấy bụng đói cồn cào, mở mắt ra biết đà xế chiều thì nó lật đật chạy ra trước định kêu cậu Út ăn cơm.

– Dậy ăn cơm cậu.

Nó lay vai ông mấy cái mới thấy ông cựa mình. Cậu Út uể oải ngồi dậy xỏ chân vào đôi guốc gỗ ra hàng lu mái hiên, múc nước rửa mặt.

Suốt bữa cơm, cậu Út lầm lì không nói gì. Thằng Lực thấy cậu buồn cũng không dám hó hé, nói năng tự nhiên như mọi khi.

Cơm nước xong, lúc cậu nó uống trà, nó ngồi bên bộ ván đong đưa cặp giò, thì chợt nghe cậu Út hỏi :

– Thằng bạn mày tên gì, giác sáng mới nói tao đã quên rồi, thiệt già cả cũng đâm ra lú lẫn !

– Nó tên Tâm.

– Vậy nó con cái nhà ai ?

– Cậu hỏi rồi mà !

– Ừa, tao có hỏi. Nhưng mày chỉ nói nó ở với chị Hai và anh rể nó, chứ đâu có nói con ai.

– Con cũng hổng rành lắm. Nghe đâu hồi xưa ba má nó làm tá điền cho ông Hội đồng Biền.

– Mày biết ông Hội đồng Biền là ai hông ?

– Hổng biết, chị Hai nó nói ổng thu tô ác lắm. Không có lúa đóng là coi chừng ổng cho người cào xập nhà.

– Thằng mắc dịch, mày dám ăn nói hổn hào vậy hả, tao đập chết cha mày bây giờ !

– Con có nói gì cậu đâu mà cậu la ?

Cậu Út ngần ngừ định nói gì nhưng lại thôi. Ông hỏi tiếp :

– Chị Hai nó tên gì ?

– Ối ai có biết đâu cậu, cứ kêu chị Hai chứ con đâu có biết tên chỉ. Bữa nào gặp thằng Tâm con hỏi nó cho biết.

– Thôi, hỏi ron hỏi ren mà làm gì. Tao chỉ hỏi chơi thôi. Còn anh rể nó, mày nói tên là Dũng “chày vồ” phải không ?

– Dạ.

– Tên gì mà kỳ vậy ?

– Tại cậu hổng biết chứ, ổng tên là Dũng, nghe nói hồi bị bắt quân dịch người ta hay kêu ổng là Dũng “chày vồ”, mà con thấy người ngợm ổng có gì giống chày vồ đâu mà kêu như vậy.

Nói tới đây, nó nín thinh. Tự nhiên, nó liên tưởng tới “cái chày vồ” dưới quần xà lỏn ông Dũng, chính mắt nó thấy lúc ổng đầm đất. Nhưng chắc do thói quen không xét nét người khác nên nó vô tình không nghĩ chuyện này mà nói vậy.

– Mày còn biết gì nữa hông ?

– Hông, con quen với thằng Tâm, qua nhà nó chơi hoài nhưng ít gặp ổng vì ổng cứ ở miết ngoài chòi vịt. Hôm trước ra chòi thằng Tâm chơi mới gặp ổng.

– Vậy thằng cha đó có biết mày ở với tao không ?

– Có chớ !

Mặt cậu Út xạm lại. Trông ông hơi mất bình tĩnh. Nhưng thằng Lực không để ý, nó bô bô nói :

– Ổng biết con ở với cậu Út vì ba má mất sớm. Hì hì… nhưng ổng đâu có biết cậu là ai đâu. Con mà nói cậu chín, cậu mười gì đó thì ổng cũng ừ ráo vì ổng đâu có quen nhà mình.

Mặt cậu Út giãn ra, bớt vẻ lo lắng. Đột ngột ông hỏi thằng Lực :

– Mày thương thằng Tâm phải hông ?

Thằng Lực mặt mày xám ngoét. Nó nghe ù ù bên lổ tai, không biết phải trả lời sao. Nếu nói không có thì không đúng, còn nói có thì hổng lẻ nó như vầy mà đi mê trai, thiệt xấu hổ. Nó nghẹn họng hồi lâu mới nói :

– Cậu nói giỡn, nó là bạn thân của con thì con với nó cũng như bạn bè thôi chứ thương thiếc gì !

– Ừ, làm bạn tốt cũng được. Mà mày thấy nó có chỗ nào tốt ngoài chuyện cho mày cọp dê bài ?

Cậu Út hỏi nột làm nó đuối lý. Nó thiệt hổng biết trả lời sao, nhưng nó biết thằng Tâm tốt với nó lắm. Mà thiệt ra, nó cũng không biết tốt chỗ nào trừ chuyện học hành và hai đứa thường đi chơi chung.

– Tao cho mày nợ câu này, lúc khác nói cho tao biết. Tao muốn biết bạn bè mày có điểm gì tốt. Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Nó tốt, mày chơi với nó hổng sao. Còn nó không tốt thì…

Thằng Lực nóng nảy ngắt lời, hỏi dồn :

– Thì sao cậu ?

– Thì… đừng chơi chung nữa.

– Nhưng con xấu, nó tốt. Nó chơi với con hổng phải là “gần mực thì đen” sao ?

– Thằng này, nhìn lại mình coi, mày đen đúa như nhọ nồi thì còn nói mực mẹo gì cho mệt.

Nói xong cậu Út cười giả lả bỏ qua câu nói thằng Lực.

Thằng Lực vẫn còn hậm hực, vì nó nghĩ cậu Út chắc không thích thằng Tâm nên có ý biểu nó nghỉ chơi với thằng Tâm, nhưng ổng là người lớn nên không nói huỵch toẹt ra. Sao người lớn thường hay khó chịu quá, hổng hiểu nó gì hết.

– Tao hổng cấm đoán gì chuyện bạn bè hai đứa bây. Nhưng tao nhắc cho mày nhớ, chỉ một lần này thôi nghen. Mày chắc chắn lớn tuổi hơn nó, hiểu biết hơn nó, nói gì thì nói mày cũng là đàn ông rồi. Mà đã là đàn ông thì khi quyết định làm chuyện gì phải nghĩ cho chính chắn mới làm, không làm đại làm đùa bất chấp hậu quả. Nếu là anh em một nhà, thì mày đáng mặt làm anh nó rồi, nên chuyện gì cũng phải suy nghĩ, giúp đỡ cho nó. Mà nếu gặp chuyện xấu nhứt do mình gây ra cũng phải nhận lãnh trách nhiệm, đừng đổ thừa cho người khác. Tao ghét cái tánh đó lắm. Có gan làm thì phải có gan chịu. Tao chỉ nói bấy nhiêu thôi, ráng mà nhớ cho kỹ.

Trời đất, bữa nay ông ăn nhằm ớt hay sao mà nói dữ vậy ? Chính thằng Lực cũng thấy lạ, vì ngày thường khi nó lầm lỗi thì cậu Út chỉ thẳng mà la mắng nó, chứ không khi nào nói vòng vo tam quốc. Nói một hồi nó chẳng biết gì ráo ! Thiệt là mệt óc !

Nó làm thinh, rồi lãng ra ngoài sân. Nó chép miệng than thầm trong bụng vì thất hứa với thằng Tâm. Trời tối mịt nó mới vô nhà đốt đèn. Cậu Út vẫn ngồi ở bàn giữa lẳng lặng suy tư gì đó.

Ngoài vườn, bầy dơi vỗ cánh phành phạch bay ăn đêm.

—————

Series Navigation<< Câu chuyện ngày xưa – TG: Vũ Quốc – Phần 2Câu chuyện ngày xưa – TG: Vũ Quốc – Phần 4 >>

Viết một bình luận