- Câu chuyện ngày xưa – TG: Vũ Quốc – Phần 2
- Câu chuyện ngày xưa – TG: Vũ Quốc – Phần 3
- Câu chuyện ngày xưa – TG: Vũ Quốc – Phần 4
- Câu chuyện ngày xưa – TG: Vũ Quốc – Phần 5
- Câu chuyện ngày xưa – TG: Vũ Quốc – Phần 6
- Câu chuyện ngày xưa – TG: Vũ Quốc – Phần 7
- Câu chuyện ngày xưa – TG: Vũ Quốc – Phần 8
- Câu chuyện ngày xưa – TG: Vũ Quốc – Phần 9
Câu chuyện ngày xưa – TG: Vũ Quốc – Phần 5
Mấy bữa sau, thằng Lực mới ghé chòi thằng Tâm. Bận này nó mang theo cuốn tập mới mua và cây viết chì.
Dũng “chày vồ” đang lội dưới ao sửa mấy tấm cót che chắn chuồng vịt, còn thằng Tâm cho vịt ăn. Thấy thằng Lực tới, thằng Tâm bỏ đó chạy vô nhà mừng rỡ.
Dũng “chày vồ” lên tiếng hỏi :
– Mới tới chơi hả Lực ?
– Dạ, em nhờ thằng Tâm dạy toán.
Thằng Lực giơ cuốn tập mới hươ hươ cho Dũng “chày vồ” thấy, rồi vô nhà.
Thằng Lực kề tai thằng Tâm hỏi nhỏ :
– Ủa, ổng không thăm rập cua sao ?
– Hông, mấy bữa nay ổng ở nhà, hổng thấy đi đâu. Ổng nói bữa gặp mày ổng có nói lúc này thả rập mà không có con cua nào. Ổng tính nghỉ vài bữa.
– Ừ, bữa đó đưa mày về rồi tao dông xuống chợ mua tập.
Thằng Lực chột dạ, vì nó biết thế nào Dũng “chày vồ” cũng sẽ hỏi thằng Tâm coi nó có qua chơi không, mà thằng Tâm thực thà thì lộ tẩy hết, nên nó lanh ý nói trớ như vậy.
– Tập cũ, giấy nháp tao còn thiếu gì, sao không nói tao đưa cho, mua làm gì cho tốn tiền.
Rồi hai đứa bắc ghế để tập lên ván mà học. Thằng Tâm vừa giảng giải, vừa viết lên giấy. Còn thằng Lực thì thỉnh thoảng gãi đầu. Có lúc hai đứa chụm sát đầu vào nhau.
Đứng ngoài cửa, Dũng “chày vồ” thấy rõ mồn một. Thằng Lực mau mắn, siêng năng, chịu khó gã cũng thương, nhưng gã có cảm giác ở thằng này có gì đó không ổn. Lúc ở ngoài bót Vàm Lá, gã có cảm giác có người rình lén, gã làm nhưng trong lòng thấp thỏm nên tới chừng thằng thiếu úy ra rồi, gã nhấp thêm mấy cái rồi bỏ dậy hấp tấp mặc quần áo đi về, không quên bỏ túi mấy trăm bạc thằng thiếu úy đưa cho. Trước khi đi ra, gã tới cửa sổ dòm quanh, thấy có dấu chưn sũng nước sát cửa sổ thì gã phập phồng lo lắng. Thay vì chống xuồng ra khỏi rạch đi theo ngõ sông cái, thì gã đi ngược sâu vô bên trong, theo đường tắt rồi rẽ ra sông cái ở đoạn rạch Dưa, đề phòng chạm mặt người quen. Nhưng vừa ra sông lớn thì gã đã thấy thằng Lực đằng trước nên mới sinh nghi. Gã làm nhiều chuyện cũng chỉ cốt kiếm miếng cơm cho cả nhà, nhưng không muốn gia đình buồn phiền. Lâu nay chẳng ai hay biết, giờ có người rình rập thì gã làm sao không lo lắng. Nhưng thấy thằng Lực đối đáp trót lọt nên gã không còn cớ vặn hỏi, nhưng gã chưa hết lo. Bữa nay tới nhà, nó còn quơ cuốn tập mới cho gã thấy như muốn chứng tỏ chuyện xuống chợ của nó là đúng. Chuyện làm cố ý ấy càng khiến gã nghi hơn. Nhưng khi thấy hai đứa lúi húi làm toán trên ván, nhìn vẻ mặt vô tư lự tụi nó thì gã cũng thấy nhẹ nhỏm phần nào. Chắc là tình cờ chớ thằng Lực cũng không có gì ác ý. Không hiểu nó con cái nhà ai mà khôn lanh đáo để. Gã chỉ nghĩ vậy rồi đi vòng ra sau thay cái quần ướt. Sau đó, từ bếp gã ra trước chòi nằm tòn ten trên võng hút thuốc, không phiền hà gì hai đứa nó.
Gần chục năm qua rồi, những lúc còn lại một mình gã vẫn nhớ đến chuyện cũ. Câu chuyện tình đầu đời đau lòng để lại một vết thương không cách gì lành nổi. Cũng chính vì chuyện đó mà gã thành ra nông nổi như ngày hôm nay. Giờ nghĩ lại, gã không còn trách bạn lòng, mà chỉ hận đời, hận mình số phần đen đủi… Gã ngáp dài rồi nhắm mắt lại thiu thỉu ngủ. Chừng giựt mình vì tiếng cười nói thì gã mở mắt, nhìn ra mé sông. Ờ, hai đứa đang tắm sông té nước chơi đùa. Bất giác gã nhếch mép cười để lộ chiếc răng khểnh trên gương mặt duyên dáng của gã. Tụi này lớn tồng ngồng như vầy mà tính khí vẫn còn con nít. Nhìn hai đứa một hồi, gã thấy chạnh lòng. Gã đâu có được những giấy phút ấy với người gã yêu thương, người mà gã đã dành hết con tim cho người ấy. Trái tim gã bị tổn thương vừa đau đớn vừa nhục nhã ê chề, gã đâm ra oán hận và tìm cách trả thù, gã muốn người đó phải khổ sở vì gã. Từ đó, con đường gã đi trở thành một vũng sình nhầy nhụa tanh hôi của những những trận cười thâu đêm suốt sáng, những trò vui xác thịt cuồng loạn, gã say khước từ sáng tới tối, gã kiếm được nhiều tiền nhưng chính gã cũng ném những đồng tiền bẩn thĩu ấy qua cửa sổ. Gã cóc cần đời, điều gã cần chính là phải làm sao cho người gã yêu phải tan nát cõi lòng, phải khiến người đó điêu đứng như chính gã thì mới hả lòng. Đám cưới gã với chị Hai thằng Tâm chính là đòn trả thù quyết định. Người đó phải trả giá cho hành động ruồng rẫy gã. Nghe đâu người này đã nát rượu rồi bỏ xứ mà đi. Gã đã toại nguyện, nhưng tâm hồn gã vắng lạnh, nó đang hấp hối và chết dần chết mòn vì thương nhớ, gã tìm gặp lại người đó mỗi khi ăn nằm với vợ mình, gã tưởng tượng như đang ái ân cùng người gã hết mực yêu thương. Nhưng gã cũng nhận ra trách nhiệm của mình. Ba đứa con lần lượt chào đời, giờ sắp có thêm đứa thứ tư. Tuy có sức vóc, nhưng quen thói ăn chơi, việc nhà nông lại bỡ ngỡ, gã không cách chi lo nổi cái gia đình sáu miệng ăn tính luôn thằng Tâm và gã. Từ lúc quen thằng thiếu úy trên chi khu, gã quay lại con đường cũ, nhờ vậy mà lúc nào gã cũng rủng rĩnh tiền trong túi. Chuyện tưởng êm xuôi, nhưng từ hồi thằng Tâm nghỉ hè ra đây thì mọi chuyện lộn xộn hết : gã phải mượn thằng thiếu úy mấy ngàn bạc chuộc lại bầy vịt đem nhốt trong chuồng nếu không nó về nhà thèo lẻo nói lại thì gia đình sóng gió; chưa hết, chuyện đi lại của gã không được thuận lợi vì sợ thằng Tâm nghi ngờ; bây giờ còn thêm thằng Lực, gã không chắc nhưng bằng kinh nghiệm của mình gã tin rằng đó chính là thằng Lực chứ không ai khác. Gã thở dài ngao ngán, ngao ngán cho vận mệnh trớ trêu của mình.
Mười năm. Mười năm mà chuyện vẫn như ngày hôm qua.
Tiếng cười hai đứa giòn giã ngoài ngõ. Thằng Lực vô nhà gom tập cuộn trong cái áo, lúc đi ngang qua võng nó chào gã :
– Em dìa nha anh Hai.
– Ừ…
Thằng Tâm đi theo sau, nụ cười đã tắt. Nó đứng ngoài sân ngó theo cho tới lúc xuồng thằng Lực khuất sau đám lá dừa nước.
Chuyện đó không lọt qua khỏi mắt gã. Gần đây, gã để ý thấy thằng Tâm khang khác, nhiều lúc gã có cảm giác nó ngắm nghía thân thể của gã. Gã ngờ ngợ nhận ra một bản sao thứ hai của gã đang hình thành nơi thằng Tâm. Về thể chất thì trái ngược, nhưng tính cách và khí chất thì nó có chỗ giống gã, gã e rằng nó như gã thì cuộc đời nó sẽ khổ nhiều. Nhìn cái cảnh nó đứng trông theo thằng Lực gã thương nó đứt ruột. Nó giống như gã luôn phải chờ đợi mỏi mòn.
– Thôi vô thay đồ rồi lo cơm nước đi. Trưa trờ trưa trật rồi.
Gã chỉ muốn giúp thằng Tâm quên đi nổi buồn riêng của nó.
Lúc cơm nước xong, hai anh em tán dóc, gã nói :
– Tao thấy thằng Lực cũng hiền, dễ thương, mà siêng năng giỏi giắn. Nhưng bề ngoài nó thô kệch, đen đúa quá hổng biết sau này có con nào chịu lấy nó không ?
– Trời, sao anh chê nó dữ vậy, đàn ông con trai đen đúa có gì mà lạ. Anh hổng thấy chớ, nó cười lúm đồng tiền có duyên lắm. Mấy đứa con gái lớp em mê tít thò lò mà nó có thèm để ý đâu.
Dũng “chày vồ” hơi cảm thấy bất ngờ vì câu trả lời thằng Tâm, nhưng gã tỉnh rụi, hỏi :
– Sao mày biết nó không để ý ?
– Thì nó chê tụi con gái đủ thứ. Mà nó nói nó không thèm dây dưa với đám con gái làm gì. Hễ cần thì nó…
Thằng Tâm ngưng ngang xương, mặt nó đỏ như gấc :
– Nó làm sao. Đàn ông với nhau có gì cứ nói, ngại gì !
– Nó nói, nó đi chơi… bời.
– Trời, vậy mà cũng mắc cỡ. Chuyện đó trăm thằng đủ cả trăm.
– Nhưng em hổng có.
– Mày còn con nít, có chuyện đó thì mày thành tinh rồi, đồ quỷ.
Gã vừa nói vừa cười. Còn thằng Tâm cười hinh hích. Tiện đà, gã thăm dò :
– Mày coi nó có chịu ai hôn, tao làm mai cho. Không có tao ra tay, coi chừng nó ế vợ đa.
– Nó mà thèm. Mà anh cũng kỳ cục chuyện vợ con nó anh xía vô làm gì. Nó còn mắc học.
Mặt thằng Tâm đang cười tươi rói bỗng nhiên sa sầm.
– Học với mày đó hả ?
– Hổng phải, em chỉ dạy kèm nó thôi. Năm sau tụi em còn phải lên tú tài hai nữa.
– Rồi sau đó nó đi cưới vợ. Trước không cưới thì sau cũng phải cưới. Chẳng lẽ ở vậy hoài sao. Không lo vợ con sớm thì bắt quân dịch khỏi miễn hoãn gì ráo !
Nói xong gã cười hơ hớ.
Thằng Tâm ra vẻ tức giận thật sự. Nhưng anh Hai nó nói cũng có lý nên nó nín thinh.
Gã tuy cười nhưng trong bụng đã kêu trời. Chính là gã đây mà ! Chính là gã lúc thiếu thời, cũng yêu thầm nhớ trộm, cũng lo lắng suy tư, cũng e thẹn mắc cỡ, cũng dỗi hờn bất chợt… Phen này thì khổ cho nó rồi. Gã thở dài không nói gì nữa.
– Rồi nó đi lính phải hông anh Hai ?
– Nếu thi rớt tú tài thì chuyện đó cầm chắc.
– Vậy làm sao đây ?
Thằng Tâm bối rối ra mặt.
– Trăng sao gì, chuyện nó nhà nó lo, mày lo chi cho mệt.
– Ba má nó chết hết rồi, cậu Út nó lại say xỉn hoài, có ai lo cho nó đâu.
Gã nhỏm dậy :
– Mày nói gì Út.. Út đó ? Út nào ?
– Cậu Út nó chớ ai, nghe chị Hai có lần nói má nó, cậu nó là con ông Hội đồng Biền…
Gã chết cứng, không nói được lời nào. Mặt mày gã lúc trắng lúc đỏ như phát ban. Gã thầm kêu khổ. Đi lòng vòng mười năm trời cuối cùng ở ngay sát nách mà không biết. Gã vừa mừng, vừa tủi, vừa giận, vừa thương. Cay đắng nhất là sắp nhỏ lại là em cháu của hai người, chúng đang diễn lại cái cảnh của gã và người gã đợi trông ngay trước mắt. Gã đâm ra sợ hãi, phải chăng đó là quả báo, là nghiệp chướng ?
Gã nhổm dậy quơ cái áo tính mặc vô rồi đi qua nhà thằng Lực ngay lập tức. Gặp lại người tình cũ làm gã nôn nao trong lòng. Nhưng chợt nhớ thằng Lực vừa về lúc nãy chắc còn đang ở nhà, nên gã ngần ngừ rồi lại ngồi phịch xuống võng.
– Bộ anh có quen ổng hả ?
Gã nói trớ :
– Làm gì có, tao tính mang trứng về nhà cho chị Hai mày, nhưng nghĩ lại chưa đủ số nên mai tao đem đi cũng chưa muộn.
Gã là người từng trải, bình thường gã chưa lúc nào tỏ ra lúng túng trước những tình huống khó khăn. Nhưng khi phát hiện hai đứa trẻ có tình ý với nhau, cộng vào đó là người gã mong đợi bấy lâu cũng … (chi tiết thân mật đã được lược bỏ)
Chập tối, trước lúc đi ngủ, gã ra nhà tắm xối mấy gáo nước cho tinh thần tỉnh táo. Mãi nghĩ chuyện gã, chuyện hai đứa nên gã quên phức mang quần đùi và khăn lông theo.
– Tâm ơi, lấy cái quần đùi với cái khăn lông dùm, tao bỏ quên ở trỏng.
– Dạ.
Thằng Tâm trao cho gã. Gã máng cái quần lên vách lá, lấy cái khăn lông lau mình. Mặt gã hướng vào vách trong lau mình.
Trời chưa tối hẳn, cái thân thể rám nắng hơ hớ của Dũng “chày vồ” lồ lộ trước mắt thằng Tâm, hai cánh vai rộng vuông vức cân đối, những cơ chằng sau vai gồ và “con chuột” phồng to lên khi gã giở tay lau nách. Những đường cơ như những đợt sóng triều uốn lượn sau lưng, và gom dần xuống cặp hông thon chắc rồi nở rộng bên dưới là cặp vòng ba đít bầu bỉnh vun thịt. Người gã khá nhiều lông, khi giở tay túm lông nách bùm sùm ló ra đen kịt, còn ở hạ bộ từ bên dưới vòng ba đít xuống đùi cho tới tận cổ chân đâu đâu cũng thấy lông lá rậm rịt. Thân thể gã như có một ma lực khiến thằng Tâm ngó hoài không chán, cái cảm giác thèm muốn mơ hồ trổi dậy. Hai tay nó như muốn đưa tới mà sờ nắn cái vưu vật của thiên nhiên trước mắt, nhưng nó không dám. Nó thở dồn, cặp môi đỏ như son của nó giần giật.
Không nghe tiếng dép thằng Tâm quay vô nhà. Gã giật mình quay lại. Thằng Tâm còn lù lù đứng ở cửa nhà tắm. Cố ra vẻ tự nhiên, gã nói :
– Đàn ông ai cũng như ai, có gì mà ngó.
Nhưng chính cải lúc gã quay lại nói mới chính là lúc quan trọng. Túm lông từ ức chạy xuống rốn tỏa lan khắp đì và con thằng nhỏ gã, nối liền với đám lông hai hòn bắp đùi săn và bên dưới háng trước khi hòa nhập vùng lông rậm nơi đùi. Con thằng nhỏ gã dài ngoằng lòng thòng gần gang tay, càng ra đầu thằng nhỏ càng bự dần và cuối cùng cái đầu khấc thâm thâm bự sự như trái mận ngoài vườn. Lớp da bao quy đầu bùng nhùng bên mép khấc không tài nào phủ kín nổi cái đầu phổng phao ấy. Đó là lúc gã đang bình thường.
Thằng Tâm đứng như trời trồng, lần đầu tiên trong đời nó có thể ngắm nhìn cơ thể anh rể nó hoàn toàn trần truồng, chứ không phải mộng mị gì hết. Hai mí mắt nó căng ra hết cỡ cố thu lấy cái hình ảnh của người đàn ông mà nó hâm mộ, người mà khiến nó phải ra ướt quần trong chiêm bao.
– Bộ lạ lắm sao ?
Gã xỏ chân vào quần đùi, rồi kéo lên cái rột.
– Sao con cu anh bự hơn con cu em nhiều quá, lông mọc cũng nhiều ?
Thằng Tâm hỏi một câu vừa ngây ngô, vừa ngớ ngẫn. Gã thấy tội nghiệp cái bộ óc thơ ngây của nó. Gã xoa xoa tay lên đầu nó rồi kéo nó vô nhà. Tới ngạch cửa sau, tiện tay gã quăng cái quần ướt và cái khăn lông vô cái thau gần đó.
Lúc này gã mới quay lại nói với thằng Tâm :
– Lúc nào mầy lớn như tao mày cũng sẽ mọc râu, mọc nhiều lông trên mình. Còn con cu lớn nhỏ dài ngắn thì trời sinh sao chịu vậy, nhưng tao nghĩ cu mày cũng đủ chơi rồi.
– Anh thấy cu em chưa mà biết đủ chơi ?
Gã ngắc ngứ. Thiệt ra, gã chỉ nói phóng chừng, vì gã biết cu gã bự hơn người thường, trường hợp như gã cũng hiếm, còn những người khác nếu không bị tật thì đủ sức chơi là cái chắc. Nhưng thằng Tâm chiếu tuớng khiến gã không biết nói sao. Gã không muốn nói nhiều chuyện này, gã thương thằng Tâm như em ruột của mình, gã thầm mong thằng Tâm đừng giống như gã. Nếu có thể lèo lái nó sang hướng khác được thì có lẽ tốt hơn.
– Mày cứ nghe lời tao. Tao lớn nói chuyện bảo đảm không sai chạy chút nào. Mày vô đây, tao cho mày coi cái này.
Thằng Tâm theo gã vô buồng, gã mò kiếm bao diêm trên kẹt vách, rồi đánh lửa xoèn xoẹt, châm vô ngọn đèn dầu.
– Mày cầm đèn cho tao coi.
Thằng Tâm cầm đèn, gã thò tay vô túi quần tây, móc ra một gói ni lông nhỏ, gã mở ra sành soạn, thẻ căn cước, giấy tờ miễn dịch gã bỏ qua một bên, sau đó gã lấy ra một gói mỏng mỏng bọc giấy tập nhàu nát, gã mở ra lấy hai tấm hình đưa cho thằng Tâm.
– Ra ngoài ván mà coi kỹ đi, trong này tối quá.
Thằng Tâm cầm hai tấm hình nhỏ ra ngồi ở bộ ván, để cây đèn dầu kế bên. Đó là hai tấm hình trắng đen nho nhỏ tròm trèm bằng cái căn cước. Một tấm chụp một con đầm vú móm như hai trái dừa cười tình, còn một tấm chụp một người thanh niên người mình đang đứng hơi nghiêng, một tay bóp vú một tay cầm con cu kê sát vô cơ thể người đàn bà cũng đứng bên cạnh. Thằng Tâm bỏ tấm hình con đầm ở truồng qua một bên, nó cầm tấm hình hai người trần truồng mà dòm không nháy mắt. Nó không coi gì người đàn bà, trái lại nó ngắm nghía người thanh niên. Người này coi cũng bảnh trai, tuy không đô con như ảnh rể nó nhưng hai cánh bờ ngực cũng vun cao, còn con cu thì thẳng băng chỉa vô cơ thể. Nó nuốt nước miếng cái ực. Rõ ràng hình chàng thanh niên làm nó căng thẳng. Con cu nó từ hồi thấy anh Dũng tắm tới giờ không xìu bớt chút nào, trái lại còn ri rỉ nước nhờn ướt nhẹp.
– Sao ? Muốn chơi đĩ hông. Tao bao hết. Bảo đảm mày sướng quíu lổ đít luôn. Mà mày cũng không thua kém anh em người ta.
Thằng Tâm lắc đầu :
– Em hông thèm.
– Vậy mày thèm cái gì ?
Thằng Tâm liếc nhìn gã nhưng không nói gì. Nó sợ nói bậy ổng học lại chị Hai, bả đánh nó chết. Hơn nữa, ổng như người ruột thịt trong nhà, hổng lẽ nó lại có ham muốn bậy bạ với ổng. Nhưng lúc này chẳng phải là lúc cân nhắc thiệt hơn, bởi nó coi tấm hình rồi thì nó không chịu nỗi nữa. Nó tưởng tượng mình là cô gái kia đang được chàng thanh niên đâm thằng nhỏ vào. Nó rùng mình một cái rồi vụt đứng chạy chạy tuốt ra nhà tắm.
Dũng “chày vồ” nhìn theo ngao ngán, gã lẩm bẩm :
– Hết thuốc chữa.
Gã đã bổ toa thuốc nặng đô nhứt cho thằng Tâm, nhưng xem ra diễn biến lại khác với sự mong đợi của gã. Thằng Tâm như uống lộn thuốc, nó không mê con gái mới chết !
Tiếng nước xối xả sau hè, gã biết thằng Tâm đang tắm, chắc là nó ra ngoải vọc cho ra rồi tắm. Tắm chỉ là cái cớ. Gã nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng thì gã đầu hàng ông trời. Ông trời khéo trêu người, một mình gã cũng đủ rồi, bây giờ lại lòi ra thêm một thằng Tâm, một thằng Lực giống như gã. Có lẽ cả đời chúng sẽ khổ chứ chẳng vui sướng gì. Gã không muốn dẫn dụ nó vào những thói “dâm dục” của gã, nhưng ông trời đặt để cho những người như gã có những ham muốn khác người với đàn ông cùng phái, ham muốn ấy như bão như giông, chưa chắc lý trí có thể kềm chế nổi. Nhưng trước sau nó cũng hiểu ra được những chuyện giữa đàn ông với nhau, vậy có nên nói cho nó biết không ? Nó còn đi học, tốt nhứt là đừng để nó phải phân tâm. Năm sau mà rớt tú tài thì không biết gã có chạy chọt cho nó được không, thôi để dựa vào sức học của nó mà tính.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, gã thấy êm re, không còn nghe tiếng nước chảy ào ào nữa. Thấy lạ, gã bước ra sau hè.
Thằng Tâm để cây đèn bên cạnh, gió táp ngọn lửa leo loét. Nó đang giặt thau quần áo dơ của gã. Nhìn cảnh ấy gã thấy chạnh lòng. Gã biết ít nhiều gã đã vô tình bước vào cuộc đời nó, đã có một chỗ trang trọng trong trái tim nó rồi. Cách nó đối xử với gã như một người vợ chăm chút cho chồng. Gã cảm động nhưng gã không thể. Hiện giờ, gã là anh rể, là chồng, là cha của bốn đứa con kể cả đứa sắp chào đời. Gã là trụ cột của gia đình này, cái gia đình mà lúc đầu gã nghĩ sống tạm bợ, nhằm mục đích trả hận đời, nhưng xét cho cùng nó đã gắn bó một phần cuộc đời gã trong ngần ấy năm. Ngần ấy năm cũng đủ cho con người vốn không tình không nghĩa, lạnh nhạt như gã phải nảy sinh những tình cảm tốt đẹp trong gia đình, ngần ấy năm cũng là thời gian để gã suy gẫm về trách nhiệm của mình. Gã làm tan nát cuộc đời người con gái người ta thì chính gã phải gánh lấy trách nhiệm về phần mình. Không ai buộc ràng gã, ba mẹ vợ thì đã chết, vợ gã thì chẳng biết gì, thằng em vợ cù lần, ngây ngô. Chính gã chứ không ai khác. Bây giờ, nếu gã sụp đổ thì cái gia đình này tan nát, không còn gì để bấu víu, nương tựa. Gã còn nhiều việc phải làm.
Đó là chuyện của gã, còn phần hai đứa trẻ, gã cũng không nở lòng ngăn cản, chẳng phải gã từng oán hận vì mối tình đầu hay sao ? Thôi thì nhắm mắt làm ngơ cho xong.
Vói tay, lấy gói Cotab trên bàn, gã thổ thổ nhẹ vào ngón tay, sau đó rút một điếu châm lửa hút rồi ra sân leo lên vỏng nằm nghĩ ngợi vòng ba lung.
– Tối rồi, đi ngủ đi anh Hai.
– Mày giăng mùng ngủ trước đi, tao vô sau.
Gã nằm đó không biết bao lâu, nhưng lúc giựt mình thì bốn bề yêu lặng như tờ. Ngọn đèn dầu trong nhà đã tắt. Gã xỏ dép quay vô nhà, chui vào mùng. Thằng Tâm nằm dọc theo bộ ván phía bên trong thở đều. Gã đặt lưng xuống nhưng nhích ra tận mép ván ngoài. Mọi bữa, gã chẳng để ý gì chuyện ngủ nghê, nhưng từ lúc biết thằng Tâm như vậy, gã đâm ra chột dạ, gã không muốn có thêm phiền phức. Giá như thằng Tâm là người lạ thì cũng chưa biết sự tình tới đâu, nhưng nó là em mình, em vợ mình nên không được, gã thở dài ngữa tay luồn ra sau gối đầu rồi nhằm mắt lại.
Lúc gần sáng, gã giựt mình vì cảm thấy nhột nhạt. Gã mở choàng mắt thì thấy thằng Tâm quàng tay qua bờ ngực gã, ôm gã ngủ ngon lành, đầu nó rúc vào nách gã, hơi thở phả ra làm rung rung đám lông nách khiến gã nhột nhạt. Gã chợt nhớ tới câu hát ru:
“Âu ơ, chim quyên ăn trái nhãn cơ thểg
Lia thia quen chậu… ờ, chứ lia thia quen chậu, mà vợ chồng… quen… hơi.”
Cái kiểu nó ngủ với gã như vầy làm sao không quen hơi gã chớ ! Gã cảm thấy một niềm hạnh phúc, ừ nó như con vợ nhỏ, làm lòng gã ấm áp. Không làm gì, nhưng cử chỉ, tình ý thì mười mươi là nó phải lòng gã rồi. Nhưng còn thằng Lực thì sao ? Nó cũng mê thằng Lực như kiến thấy mật. Chà, thằng này cũng giống gã, cũng tham lam, cũng nhiều ham muốn dữ đa. Gã từng ăn nằm biết bao nhiêu người, có người cũng làm gã chết mê chết mệt, làm gã khốn đốn, nhưng xong rồi thì gã chỉ nhớ thương có một người. Nhột quá, không ngủ được. Gã lại không nỡ đẩy nó ra xa. Cặp giò nó kẹp chặt đùi gã nên gã biết nó đang mơ mộng mấy chuyện tào lao nên mới cững lên như vậy.
Gã vừa nhắm mắt ngủ tiếp thì có bàn tay ai đó lạnh ngắt khều khều khiến gã giựt mình. Có cái bóng đen lom khom đứng sát bộ ván, bên ngoài cái mùng chỉ.
– Dậy đi anh.
Tiếng bóng đen thì thào.
Gã định thần nghe được giọng nói quen thuộc. Gã gỡ nhẹ chưn thằng Tâm đặt xuống ván ngay ngắn, rồi chui ra khỏi mùng. Không nói gì, gã kéo bóng đen ra tuốt ngoài mé sông.
– Trời ơi, dặn rồi mà sao cứ quên hoài vậy. Đừng có tới đây. Mà giờ giấc đi đứng gì bất nhơn vậy ? Ba bốn giờ sáng ?
– Anh làm em nhớ chịu hổng nỗi. Ngủ không được nên em mượn ca nô ghé nhà anh.
– Tui chắp tay lạy ông, trời đất ơi làm gì ở đâu chứ ngay nhà đâu có được.
– Thì ra chợ kiếm nhà trọ.
– Hết tiền rồi.
– Em lo. Nhưng anh không được từ chối à nghen. Mấy ngàn bạc anh lấy của em chưa trả đồng nào đó ! Anh phải chơi nguyên ngày luôn nghen, đừng có làm như hôm bữa mất hứng hết trơn, báo hại ngứa lổ chịu đời không thấu.
– Thì… kẹt quá kiếm mấy thằng lính xài đỡ cũng được vậy.
– Hổng được, có thằng nào có cái chày vồ bằng của anh đâu, chơi đâu có đã.
– Thôi đừng nói bậy bạ nữa, chờ đây đi anh vô thay đồ.
– Ba bộ đồ cũ mèm ấy quanh đi quẩn lại có bấy nhiều. Khỏi mặc gì ráo, em có mua sẳn mấy bộ quần áo mới cho anh để dưới ca nô, xuống dưới mà mặc. Đi anh…
Bóng đen níu tay Dũng “chày vồ” trì kéo. Gã không biết làm sao nên theo bóng đen xuống ca nô. Thằng lính lái ca nô chắc đã quen chuyện này rồi nên tủm tỉm cười và nổ máy vọt đi.
Thằng Tâm vẫn ngủ ngon lành, chẳng hay biết gì.
Chiếc ca nô không xuống chợ như thằng thiếu úy cận nói mà chạy về hướng Chi khu. Gã biết bữa nay chắc bị bầm dập, nhưng chẳng biết bị ai chơi thôi.
Gã theo viên thiếu úy lòng vòng qua khu lán trại nhà binh bằng tôn mái vòm, sau đó thì rẽ vào một ngôi nhà trệt nền cao xây kiểu dinh thự thời pháp.
Gã ngờ ngợ nên hỏi :
– Chơi với em hay là ai vậy ?
Thằng thiếu úy cười đễu cáng :
– Thằng Jimmy.
– Vậy sao hồi nãy em nói nhớ nói nhung gì gì đó mà…
– Em nói dùm thằng Jimmy chớ bộ. Từ bữa gặp anh về, cả tuần nó cứ như điên, gặp lính đánh lính, gặp sĩ quan chửi sĩ quan, chửi từ tổng thống chửi xuống. Em đưa mấy tay kha khá vô đều bị nó đá dít ra hết, nó chỉ đòi mình anh thôi thì em biết làm sao được. Nếu nguyên ngày nay, anh làm vừa ý nó, mấy ngàn bạc anh mượn em biếu luôn cho anh.
Gã rùng mình, từ bữa gã phục vụ thằng Jimmy về, vòng ba đít gã ê ẩm cả tuần, cứ đi chàng hảng như bị lậu. Bữa nay chơi cả ngày thì gã khó sống. Thằng mọi đen này cũng đâu thua kém gã, nếu không muốn nói dài hơn một chút mà bự bằng cườm tay con nít chín mười tuổi. Công bằng mà nói, những gì thằng mọi này làm, thì gã đều được làm với nó. Nhưng có lẽ sướng nhứt là hai thằng đổi đầu mà ôm chặt cho nhau, chứ còn… gã rùng mình cái nữa, ốc ác nổi khắp người.
Trong nhà còn đỏ đèn, thằng thiếu úy gõ cữa : ba nhanh – hai chậm. Mẹ nó, chơi đĩ mà cũng bày đặt làm ám hiệu ! Có bóng người cao to ra mở cửa. Gã không nói gì, lách người vào trong. Thằng thiếu úy cận nói :
– Vui vẻ nghe, chiều mai tui đưa anh về.
Nó bỏ đi mà còn cười hê hê như chọc tức. Đụ mẹ, bữa nào đè nó quan hệ cho nó la làng một bữa, cho nó hết lên mặt vênh váo.
Cánh cửa đóng sầm sau lưng gã.
—————