NHÀ CÓ 4 UKE – Chap 64: Cho anh ôm một lần thôi

Truyện gay: NHÀ CÓ 4 UKE – Chap 64: Cho anh ôm một lần thôi

Nơi đất lạ xứ người sao mà khó hiểu đến thế. Hùng đi nhầm đường hai ba lần mới đến được bệnh viện đa khoa Cathay. Giao tiếp những câu đơn giản thì dễ, còn những câu mà có nhiều âm tiết Hùng chưa đọc chưa nghe bao giờ thì không thể nào hiểu được. Xoay vòng bên tiếp viên, mấy cô y tá đó mới dò máy và tìm phòng các bệnh nhân theo mô tả của Hùng đã nói. Thoáng chốc đã tìm ra phòng của Hiếu, Hùng vui mừng lắm nhưng nào tránh được ánh mắt suy mê của các cô gái Trung Hoa. Cảm ơn xong xuôi Hùng chạy thật nhanh đến khoa cấp cứu điều dưỡng. May mắn thay Hùng thấy được Hưng, Hùng đã thấy Hưng mấy lần òi nên nhận ra ngay:

– A, tìm được rồi!- Hùng vui mừng.

Hưng đứng nhìn ngơ ngác, gã An cũng ngủ tít mắt luôn òi, Thanh thì cũng tìm một chỗ ngủ riêng, Quốc thì không thể nào ngủ đc, anh ngồi bên Quang miệt mài… Because I’m too lonely lonely boy… Xung quanh đông vui nhưng anh vẫn thấy sao mình thật cô đơn… Bao nhiêu suy tư hoang mang cứ dồn vào lòng… Chỉ riêng anh thôi… Nên đôi khi anh muốn tâm sự cùng người lạ… #2 Kể chuyện hai đứa lần đầu gặp xôn xao… Quen nhau yêu thương nhau từ lúc nào… Sâu đậm ra sao?… Sâu trong nơi anh kí ức vẫn còn dạt dào… Và anh đôi khi… chỉ cần một người ở bên… bên anh…

***********************************************************************

Sau một hồi bắt chuyện thì Hưng mới cáu lên hẳn so với mức ban đầu:

– Anh hay quá mà, yêu anh tui mà để ảnh bị bắt đi như thế! Giờ anh thấy rồi đó, vừa lòng anh chưa?

Hùng cúi mặt:

– Anh xin lỗi… anh không cố ý như thế đâu Hưng à!

– Xí… chuyện xảy ra rồi mới xin lỗi, biết hồi đó đừng cho anh Hiếu cứu anh, để anh chết nước cho xong!- Hưng khoanh tay mỉa mai.

– Ủa vk, gần sáng rồi mà em còn đứng nói chuyện với ai vậy?- An dụi dụi con mắt hơi đổ ghèn.

– À, cục cưng của anh hai đó mà, vác cái mặt tới đây rồi!

An cố mở thật to mắt để nhìn Hùng:

– Wow, sao anh đến được đây vậy?

– Uk thì anh biết Hiếu bị Lân cho người bắt cóc, anh liền đuổi theo ngay, anh bắt máy bay bay qua đây mới lúc tối thôi, tại tìm đến bệnh viện hơi lâu, xin lỗi mọi người nha!

– Lại xin lỗi, thôi được rồi, nhằm tạo điều kiện cho đợt giao phối tiếp theo của năm, em sẽ cho anh vào chăm anh Hiếu, cẩn thận he, ảnh bị thương nặng lắm đó!- Hưng nói mà lắc đầu ngao ngán.

– Ê vk, em ko ngủ nên lú lẫn rồi hả? Gì mà tạo điều kiện giao phối?

Hưng đứng hình, cứng họng, xong bập bợ che lấp lời nói lúc nãy:

– Ủa ủa, em nói hồi nào chứ?

– Hé hé, lại đây đi vk? Anh muốn giao phối!- An dở bộ mặt đểu, Hùng đoán được ý đồ liền cuốn xéo khỏi đó.

– “Bốp”- Giởn mặt với em hả? Muốn cái gì đấy hả? Ngon thì rờ vô, dám không? Thách anh đấy!- Hưng nắm vếu An đe dọa.

– Khoan khoan đã vk, anh chưa chuẩn bị tâm lí, có lẽ chờ đám cưới tụi mình nha em!- An tính nước chuồn.

– Gừ, vậy mà cũng bị đặt nói!

————————————————————————————–

Trong phòng Nhân đang nằm, đéo có một ai chăm sóc. Trong phòng Quang nằm, đã có Quốc chăm sóc. Trong phòng Hiếu nằm, giờ có Hùng đang bước vào…

Hùng bước nhẹ nhàng, chân không vội vàng, Hiếu đâu rồi sao anh không thấy. Anh chỉ thấy trên chiếc giường trắng có một người băng bó đầy mình, không lẽ kia là Hiếu của anh sao? Hay là anh đã đi lộn phòng. Anh lùi lại bước ra nhìn lên cái biển xanh trên cửa phòng, đúng là cái phòng này như Hưng nói mà, vậy kia là….

Anh thở mạnh từng hồi, lòng nhói nhói khó tả, đau lắm. Anh lại gần giường, nửa khuôn mặt của Hiếu đã bị băng, chỉ còn lại một nửa. Hùng đã nhận ra người anh yêu, người ấy đang nằm đây, người ấy đang chờ anh có phải không?… Nghẹn ngào quá, anh đưa tay mình lên sờ má Hiếu, nhưng vừa chạm vào anh lại rụt tay đi… Anh không biết vì sao cử chỉ của mình lại như vậy. Anh khóc ư?… Đúng rồi, anh cầm nhẹ bàn tay Hiếu anh khóc…

– Anh đến… rồi… sao?

Hiếu tỉnh dậy sau một giấc ngủ:

– Em… em, em đã tỉnh? Có phải anh đang mơ không?- Hùng vui mừng trong nước mắt.

Hiếu khẽ nhắm đôi mắt lại:

– Anh… còn yêu… em chứ?- Hơi thở của Hiếu khá yếu.

Hùng không nói gì, cúi xuống hôn lên môi Hiếu, sợ Hiếu không thở được Hùng ngốc lên nói khẽ vào tai Hiếu:

– Anh yêu em, ngốc à!

Hiếu vui lắm, chợt tim Hiếu có gì đó vụn vỡ, có gì đó ngăn cản cảm xúc của Hiếu:

– Nhưng… giờ… em là… một đứa… xấu… xí, làm sao… làm sao có thể xứng… với anh?

– Không… dù em có già, có xấu, anh vẫn yêu em! Em đừng như thế anh không thích!

– Um…

– Cho anh ôm em một lần thôi nha! Cái ôm tiếp theo anh sẽ không ôm em trong bộ dạng thế này, anh muốn ôm người vk của anh trên một đồi cỏ xanh mượt, xa xa là một ngôi nhà do hai vk ck mình xây nên em ha?- Nói xong Hùng ôm Hiếu một cách khéo léo, Hùng sợ Hiếu bị đau ở đâu đó.

Hiếu cảm động lắm, vài giọt nước mắt lăn ra…

– Để anh thổi sáo cho em nghe nha!- Hùng rút cây sáo ở trong balo.

Hiếu mỉm cười… Tiếng sáo vang lên.

– “Hà… ha… há… há ha… hà ha há… há ha ha… ha há ha há hà… hà ha ha há ha… hà ha há há ha ha… hà ha há… hà ha hà ha há… há ha ha… hà ha hà ha há…. ha há ha há hà….”

Căn phòng chìm trong giai điệu đầy sâu lắng, ma mị…

_______________ Nhà họ Trương ________________

Nhật vừa đặt chân xuống khỏi máy bay liền bắt taxi đến nhà Nhân, Nhật muốn gặp người đầu tiền là cái người mà mình yêu nhất… Nhưng sao căn nhà trống không thế, cửa lại khóa, ngoài sân có vài chiếc lá vàng rơi rụng. Bỗng có ai đó vỗ vai Nhật:

– Cậu tìm Nhân sao?

– Cậu là Lạc văn?

Cuộc chạm mặt tình cờ làm cả hai phải ngạc nhiên:

– Cafe nhé?- Lạc Văn đề nghị.

– Ok!

————————————————————————————

Tại một quán cafe khá sang trọng, Nhật và Văn chọn một góc khuất nhưng cũng đủ mát mẻ để trò chuyện.

– Cậu du học mới về sao?- Văn hỏi.

– Uk. Cũng tình cờ quá nhỉ? Coi như ân oán lúc trước của chúng ta xí xóa nha!

– Sao cũng được, dù gì Nhân cũng yêu cậu, không yêu tôi, tôi có níu kéo cũng không được gì!- Văn vừa nói vừa trả menu cho phục vụ.

– Thế cậu ở đây vẫn khỏe chứ? Tìm được một người nào đó thích hợp chưa?

– Khỏe lắm, rảnh rỗi không có chuyện gì làm thôi, một nửa thì chắc là không có!

– Ờ, sao cậu lại đến nhà Nhân làm gì?- Nhật nhắc đến chuyện lúc nãy.

– Mấy hôm rồi tôi đến nhà Nhân, nhưng không thấy ai cả, chắc là nhà em ấy gặp chuyện, hoặc đi đâu đó du lịch rồi

– Du lịch sao?

– Cũng có thể như thế!

Trong lòng Nhật dâng lên một nỗi lo lắng khó tả… (Hết chap 64…)

Thuộc truyện: NHÀ CÓ 4 UKE – by Hải Anh

10 bình luận về “NHÀ CÓ 4 UKE – Chap 64: Cho anh ôm một lần thôi”

  1. Rất hay và vô cùng cảm động!!!
    Chân thành cám ơn tác giả,hy vọng nhận được một kết thúc có hậu và thật viên mãn từ truyện.
    Thân chào!

    Bình luận

Viết một bình luận