Nhà có 4 uke – Chap 38: Vô vọng 5

Truyện gay: Nhà có 4 uke – Chap 38: Vô vọng 5

Tác giả: Hải Anh

– Khônggggggggggggggggg thể nào, khuôn mặt của tôi, aaaaaaaaaaaaa!

Mu Lan thét gào lên trong cơn đau đớn, công an dồn về phía tiếng hét, ả hỗn loạn tìm đường thoát, chạy mãi chạy mãi, ả tấp vào một ngôi nhà rất lớn… Ả nhấn chuông liên tục, một chàng trai bước ra mở cửa, người đó là Vũ Lân:

– Làm ơn, làm ơn cứu tôi!- Mu Lam khẩn thiết.

Lân nhìn người cô ả từ trên xuống dưới một lần, rồi mỉm cười:

– Chị là tội phạm?

Mu Lam xanh xám mặt mày, lắc đầu:

– Không phải, không phải tôi!

– Ok, vô nhà đi, tiếng còi công an đang tới gần đó!

Vũ Lân đưa Mu Lam vào trong nhà khóa cửa lại, Mu Lam vào nhà cứ ôm mặt la đau, Lân mới lấy thuốc bôi rửa vết thương cho ả:

– Chị giết được bao nhiêu người rồi?

– Tôi… tôi!

– Một tên tội phạm đã giết người thì không cần gì phải sợ, chị phải vui vì chị có một mạng mà lại giết được nhiều mạng của những người khác chứ!- Vũ Lân mỉm cười, cái cười mỉa mai đầy ác ý.

– Tôi giết mẹ chồng, giết kẻ thù, giết, giết con trai tôi!

Lân có vẻ bất ngờ, trợn mắt nhìn ả:

– Chị là ác phụ sao? Có vẻ chị đang bị truy nã hơn xúc vật nhỉ?

– Cậu, cậu có thể giúp tôi không?

– Giúp chị, ok, chị có thể làm gì cho tôi, sắc đẹp của chị ư?

– Ukm…- Mu Lam cuối đầu, tay sờ lên má mình đã bị băng bó.

– Nhan sắc bị hủy hoại như thế, tôi không cần, tôi sẽ giúp chị với điều kiện!

– Điều kiện gì?

– Điều kiện đó sau này tôi sẽ nói, bây giờ tôi sẽ đưa chị đến nơi mà công an không thể truy lùng chị được, có việc cần tôi sẽ liên lạc với chị!

– Cảm… cảm ơn cậu, tôi… tôi…!

– Không cần cảm ơn!

Lân dọn dẹp hết đống bông băng, gọi cho một tên đàn em nào đó của Lân, bảo hắn đưa Mu Lam đi…

***************** 3 ngày sau ***********************************

Cuối cùng cũng tới ngày đầu quân, Hiếu lên đường, Hùng cũng lặng lẽ đi theo, nhưng cả hai đang bị một con kì đà xấu xa cản mũi không ai khác chính là Vũ Lân, cậu ta cứ theo chân Hùng từng li từng tí, mỗi lúc Hiếu đứng gần Hùng thì Lân lại chen vào, xỉa này xỉa nọ… Hùng dành xách ba lô cho Hiếu lên xe, Hiếu giằng co không chịu đưa, Vũ Lân tiến lại:

– Hùng làm ơn giúp mình xách ba lô với!

Hùng chéo miệng, cười khổ:

– Cậu làm ơn đừng theo tôi nữa được không?

– Tại sao?

– Không sao trăng gì cả! Tránh ra!- Hùng mạnh bạo xô Vũ Lân ngã, cậu ta ấm ức trợn mắt nhìn Hùng quát:

– Hùng vì thằng cục đất kia hả?

– Không được xúc phạm Hiếu!

– Lúc nào cũng Hiếu… Hiếu là giống chó gì chứ!

– Mày nói gì?- Hiếu ngồi lên xe rồi lại bước xuống.

– Tao nói mày là chó đó!

– Đệt, “Bụp”!- Hiếu vung chân đá Lân.

Lân nhanh chóng đỡ đòn, xoay chân đá lại… ” Vù”… Hiếu lướt người qua, bay lên đá phi thiên, Lân dùng hai tay chống đỡ, khụy gối xuống, Lân ngã người, cái chân của Hiếu có sức nặng ghê gớm, đè xuống người Lân ngày một nặng hơn, lấy đà Lân vùng dậy, đẩy chân Hiếu đi, nhảy sang một bên, Hiếu ức chế, nhào tới đấm tới tấp, mỗi đòn đều có sức mạnh kì lạ,…

Lân lộn vài vòng ra xa, lợi dụng Hiếu mất sức, Lân bay tới đá, Hiếu xoay người né đòn, ngồi xuống xoay một vòng chấn địa làm Lân mất trớn ngã nhào… Những tưởng anh chàng không kịp đứng dậy, ai dè vừa mới ngã đã bật chân dậy… Hùng nãy giờ xem đấu đá mà hoảng cả lên:

– Hai cậu đừng đánh nữa có được không?

Hiếu nhìn Lân thiêu đốt, Lân nhìn Hiếu đắc thắng, hai người lại lao vào nhau, trận chiến như đang chờ đợi một người chịu bại.

– “Bụp!!!”

Hùng lao vào chính giữa bị Hiếu bụp một cú vào mắt.

– “Bụp!!!”

Một lần nữa Hùng bị Lân đá một cái vào bụng, anh chàng liễng xiểng sau hai cái đấm đá liên tiếp, ngã ình xuống đất:

– Hùng, không sao chứ?- Hiếu vội vã ngồi xuống.

– Né ra, Hùng không muốn nhìn thấy mày!- Lân đẩy Hiếu xa ra.

– Đm!- Hiếu không chịu thua, nhào vào túm cổ Lân xô ra.

– Các cậu kia có đi hay không thì bảo?- Bác lái xe chịu hết nổi với đám ôn đồ này rồi nên ra la làng một trận.

Ba chàng trai cúi đầu hối lỗi, xách ba lô lên xe, chiếc xe lăn bánh tiến đến quân trại… Trên đường đi, Hiếu và Lân cứ liếc mắt nhau từng phút một… Hùng nhìn mà ớn lạnh…

________________ Bệnh viện ____________________________

– Bác sĩ, bác sĩ, vợ tôi sao rồi, con tôi sao rồi?- Cảnh cứ chắp tay run sợ, sợ rằng điều không may sẽ xảy ra với Tú, với đứa con bé bỏng của anh.

– Không sao rồi, may vết thương của vợ anh chưa tới tim, chúng tôi đã nối các tế bào thịt lại, nghỉ vài tuần sẽ khỏi thôi!- Bác sĩ khuyên Cảnh.

– Tốt quá, tốt quá rồi!

– Anh rể! Anh Tú sao rồi?- Nhân hớt hãi chạy vào.

– Tú, Tú không sao rồi em!

– Huhu, mừng quá à!

– Tú sao rồi con?- Thanh chạy theo Nhân vô sau cũng hỏi thế.

– Không sao rồi má, má đừng lo!

– Thế cháu, cháu má có sao không con?- Thanh yên tâm được phần nào sau khi nghe tin báo từ Cảnh.

– Dạ bác sĩ nói ổn rồi!

– Tạ ơn trời đất!- Thanh vui mừng khôn xiết.

– Sao anh Tú ra nông nỗi như thế hả anh?- Nhân hỏi.

– Mu Lam… là cô ta, cô ta đã trở về và hãm hại Tú với con anh như thế!

– Mu Lam?

– Đúng vậy, con đàn bà độc ác mà anh từng thấy đấy!

– Cô ta từng là vợ của anh mà!

– Nhưng giờ cô ta không bằng xúc xanh nói chi con người!

– Công an đã tóm được cô ta chưa anh?- Nhân hỏi.

– Chưa, cô ta quả thật là yêu tinh mà, chạy trốn nhanh lắm, công an đang truy lùng ả!

– Mong sao, pháp luật sớm bắt được cô ta anh nhỉ!- Nhân nhìn đăm chiêu.

– Má cũng mong vậy!- Thanh nhắm mắt.

– Thôi má với em ba ngồi đây, con làm thủ tục cho Tú với bé Vương nha!

– Ừ con đi đi!…( Hết chap 38)…

—————

Thuộc truyện: NHÀ CÓ 4 UKE – by Hải Anh

Viết một bình luận