Nhà có 4 uke – Chap 35: Đêm lạnh

Truyện gay: Nhà có 4 uke – Chap 35: Đêm lạnh

Tác giả: Hải Anh

Mu Lam bước đến một căn nhà tranh sát bờ sông Sài Gòn, căn nhà này không ai ở thì phải, có một chiếc giường tre, ả nằm lên, chợt nhìn thấy trước nhà có cây ổi dại, ả mừng rỡ, đói bụng, ả cố bước ra hái để xơi cho nhẹ đi cơn đói…

Ả ngồi lên giường tre, mỉm cười:

– Hic… đời… đúng thật là đời…!

Ả cạp trái ổi, miệng lẫm bẫm… Chợt một cơn gió lạnh ùa qua, ả rợn tóc gáy khi nghe tiếng hú:

– ” Hức… hức…… hức…………… ụ…. u………….u……….u………….ụ…………u….u………u….”

Một bóng người tiến đến trước cửa, mặc một bộ đồ trắng, tóc tai bù xù:

– Mày vẫn… còn… còn… còn… sống… sao…???

– Bà… bà đừng ám tôi nữa… bà biến đi… huhu… biến đi!- Mu Lam sợ hãi đến nỗi làm rớt trái ổi đang ăn dở.

– Con chó kia… trả mạng… trả mạng cho tui tao…???- Hai bóng ma trần truồng đầy máu đang quây quanh ả… Ả khóc thét lên:

– Cầu xin các người, xin các người tha cho tôi… cầu xin các người! Huhu…

– Mày phải chết… phải chết!!!

– Khônggggggggggggggggggggggggggg!!!!

Mu Lam ôm đầu quay cuồng, chợt ả bình tĩnh lại:

– Không, mình không làm gì sai, đừng suy nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa, không nghĩ sẽ không thấy, đúng rồi không nghĩ nữa!- Ả lẫm bẫm, hai tay ôm lấy tấm thân cho đỡ lạnh, căn nhà không có đèn, chỉ có ánh trăng xuyên qua mái rách nát, gió đưa những cành cây xung quanh làm ả càng thêm lo sợ, ả bỗng thấy nhớ con:

– Vương Vương, mẹ nhớ… hic… mẹ nhớ con!

Ả cắn vào bắp tay mình, đau lắm, ả đau nhưng vẫn chịu được:

– Mẹ sai rồi phải không?… hic… mẹ muốn Vương Vương của mẹ… mẹ sẽ không để thằng Tú động đến con của mẹ đâu!…hic…

Tiếng khóc trong đêm của ả trở nên vang vọng, tiếng côn trùng kêu trong đêm càng man rợn hơn… Mu Lam ngã người thiếp đi trên giường vì mệt.

______________________ Nhà Nhật ___________________________

– Con phải đi du học Ca Na Đa sao ba?- Nhật.

– Uk, con đi học bên đó 4 năm thôi mà!- Ba Nhật nâng tách trà uống.

– Nhưng, con, con còn chưa học xong cấp ba ở đây mà!

– Học xong hay không xong cũng vậy, tuy Ca Na Đa lạnh nhưng đó là môi trường tốt cho con! Thế còn gì bằng mà con không chịu đi chứ?

– Người yêu con còn ở đây!- Nhật buồn bã…

– Con đang yêu?- Ba Nhật hỏi.

– Vâng, con yêu, con yêu một cậu con trai, yêu được một năm rồi ba ạ!

– Con là gay?

– Đúng, con gay, ba không kì thị con chứ?

– Thôi được, ba không trách con, nhưng hứa với ba con sẽ đi du học, sau đó con mới được chính thức yêu cậu con trai kia, đồng ý chứ?- Ba Nhật nhìn Nhật chằm chằm.

Nhật đắn đo, Nhật không hề muốn xa Nhân, xa những ngày được ở bên Nhân, Nhật không thể, nhưng biết sao được, Nhật ngỡ như mình đang đóng một bộ phim tình cảm, nhân vật chính phải chia lìa nhau, ôi nó thật lâm li bi đát, một giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt, Nhật nhìn ba mình:

– Được, ba hứa nhé?

– Ukm, ba hứa!

Ba Nhật vỗ vai Nhật một cái rồi nói:

– Hết tuần này con sẽ bay!

– Vâng…

Nhật nhìn ba mình đi lên lầu, dứt lòng Nhật đứng dậy ra lấy xe đi dạo…

****************Công viên ***************************************

– Sao anh gọi em ra đây?- Nhân cùng Nhật ngồi xuống bờ hồ công viên.

– Anh…

– Anh có gì buồn sao?

– Ừ, anh buồn lắm,…

Ngập ngừng một giây Nhật nói tiếp:

– Em có yêu anh không?

– Tại sao anh lại hỏi vậy?- Nhân nhìn Nhật, nhìn vào đôi mắt buồn của Nhật mà hỏi.

– Anh… anh sắp phải đi du học!

– Hả?…

Nhân hơi bất ngờ:

– Bao lâu?

– 4 năm!

– Sao lâu quá vậy?

– Em trả lời đi, em có yêu anh không?

Nhân ngập ngừng:

– Ukm… có… em yêu anh!

Nhật chợt ôm Nhân lại, đặt lên môi Nhân một nụ hôn, cái hôn này là cái hôn minh chứng cho một tình yêu thật sự, cái hôn đóng dấu cho lần chia tay, thả Nhân ra Nhật khẽ nói:

– Sẽ không lâu nếu em tin anh, thời gian không là gì cả, quan trọng, quan trọng là em có niềm tin vào anh không!

– Em… tin… hic… em tin anh chứ!- Nhân sụt sùi, cảm xúc dồn nén trong một năm qua giờ như bùng cháy, yêu ư?… đúng rồi, Nhân yêu Nhật rất nhiều, chỉ là cố che giấu làm giá ra mặt đàn anh thôi, cầm chặt tay Nhật:

– Anh đừng quên em nhé!

– Ukm, anh sẽ không bao giờ quên cục cưng của anh đâu!

– Hứa?

– Anh hứa!

Lại một cái hôn trong nước mắt tiếp diễn, Nhân Nhật hạnh phúc… Nhưng đáng tiếc, chuyến du học đã cắt đứt đoạn duyên đang lớn của Nhân và Nhật…

________________ Nhà họ Trương____________________

– Có thật Hiếu sẽ tham gia quân sự không?- Hùng gằng giọng bên kia máy.

– Ukm, có cần phải ngạc nhiên thế không?- Hiếu hỏi lại.

– Hùng… Hùng xin lỗi!- Hùng buồn lắm khi lúc chiều lên phòng hội đồng nghe giáo viên chủ nhiệm bàn tán là lớp có người định nghỉ đi nghĩa vụ quân sự, ngạc nhiên hơn người đó chính là Hiếu, Hùng lặng người đi, tay đấm vào thành cửa… Tối Hùng gọi điện hỏi Hiếu ngay.

– Sao phải xin lỗi?

– Hùng… Hùng sẽ đi cùng Hiếu!

– Vì cái gì?

– Vì… Hùng… yêu… em…

Hùng đỏ cả mặt khi cố rặng từng chữ vào điện thoại.

– …- Hiếu chợt dừng mọi hoạt động, đôi mắt ánh lên:

– Nhắc lại được không?

– Anh… yêu… em!

Hiếu dập máy ngay lập tức, Hùng bên kia lo lắng, không biết Hiếu phản ứng thế nào, Hùng sợ làm Hiếu buồn, Hùng sợ Hiếu sẽ giận…

Màn đêm buông xuống thật buồn, một màu đen đầy mộng mị, có lẽ tiếng sáo kia lại cất lên, cất lên trong lo sợ… ( Hết chap 35…)

—————

Thuộc truyện: NHÀ CÓ 4 UKE – by Hải Anh

Viết một bình luận