Nhà có 4 uke – Chap 29: Em yêu anh

Truyện gay: Nhà có 4 uke – Chap 29: Em yêu anh

Tác giả: Hải Anh

Cuối cùng cái ngày Tú đến bên Cảnh cũng tới, Cảnh vui hơn bao giờ hết, được nhìn Tú, được nghe Tú nói thật hạnh phúc, vui sướng biết bao:

– Em nói thật chứ?

– Thật! Em yêu anh!

– Anh cũng yêu em, chúng ta sẽ làm lại từ đầu nhé?- Cảnh mỉm cười ôm Tú vào lòng.

– Nhưng hứa với em đừng bao giờ làm điều dại dột như thế nữa?

– Anh hứa, anh sẽ không bao giờ làm điều dại dột như thế nữa!

– Hihi… nhớ đó nghe chưa!

Tú ấp đầu vào lòng ngực Cảnh, tim Cảnh lại đập rộn ràng như lúc đầu mới yêu… Cảnh đã hẹn Tú đến công viên lần đầu tỏ tình, nơi đây không có bà Xương, nhưng có một người vẫn luôn theo dõi, đó chính là Mu Lam… Ả không chấp nhận được điều này, ả sẽ tiếp tục hãm hại Tú cho đến khi chết mới thôi… Tú là trở ngại lớn trong mục đích của ả, nhưng ả cũng không quên bà Xương đang đứng về phía ả, ả còn có một đứa con trai của Cảnh nữa, thử xem ai hơn?

________________ Nhà Minh Cảnh _________________________

– Mày dắt thằng đó về đây làm gì?- Bà Xương bực dọc khi thấy Cảnh dắt Tú về.

– Con muốn má cho con lấy em Tú!

– Thật nực cười, mày thật biến thái con ạ, mày có một con vợ, giờ lại có thêm một con vợ là đàn ông, mày làm chồng chắc hạnh phúc lắm nhỉ?- Bà Xương khinh bỉ.

– Má đừng nói như thế! Em Tú rất tốt, em Tú luôn vì con, con chỉ yêu em ấy thôi, má không thấy vậy sao?

– Ừ tao không thấy, mày thấy thôi! Con Mu Lam nó đã sinh cho mày một đứa con như thế, mày còn trông chờ gì nữa, mày… mày thật vô liêm sỉ mà!

– Đủ rồi, má đừng có quá đáng nữa, con đã lấy Mu Lam là do má ép, còn bây giờ cháu nội ở đó, nó là cháu của má, má có thể bồng bế, đó là điều má muốn mà, còn con từ giờ trở đi, con sẽ tự quyết định hạnh phúc của mình, mong má hiểu cho con!

– Trời ơi, có mắt mà nhìn xuống đây, con cái nó không biết thương cha thương mẹ, nó bất hiếu, hỗn láo, mày đừng nhìn mặt tao nữa!- Bà Xương tức đến nỗi cơn đau tim tái phát, mỗi ngày bà cứng rắn bao nhiêu tim bà càng suy yếu bấy nhiêu, bà ôm lồng ngực ngã ngửa ra ghế sô fa đang ngồi, Tú hoảng hốt chạy lại đỡ, nãy giờ Tú chỉ im lặng đứng nhìn:

– Dang ra, tôi có tay có chân, không bị liệt, cậu không cần phải đỡ tôi!- Bà Tú đẩy mạnh người Tú làm Tú té dụng vào cạnh bàn, in lằn một vết đỏ trên mặt…

– Má làm gì thế hả?- Cảnh bước tới đỡ Tú dậy.

– Tao nói rồi, con tao thì phải nghe tao, cấm cãi lời!- Bà Xương đi lên lầu chẳng buồn nhìn lại. Mu Lam nép sau cửa phòng mỉm cười khoái chí, tiếng đứa trẻ khóc vang lên: ” Oa oa”, Mu Lam vội vào vỗ con.

Cảnh nghe thấy tiếng con khóc liền đưa Tú lên phòng, bước vào trong thấy Mu Lam đang đứa nôi, Cảnh quát:

– Cô biến ngay cho tôi!

– Ủa, thầy hả thầy? Chẳng phải thầy chết rồi sao?- Mu Lam bỏ mặt lời nói của Cảnh, giả vờ ngây thơ hỏi Tú.

– Ừ, tôi chưa chết!

– Ôi đó là điều may mắn cho thầy quá, chúc mừng thầy nhe, con em nè thầy, thầy lại nhìn xem, nó giống anh Cảnh ghê quá!- Mu Lam kéo tay Tú lại chỗ thằng bé.

– Ukm, nó giống Cảnh thật, hai người thật hạnh phúc!

– Không… không phải vậy, anh nói rồi, anh chỉ yêu em không yêu cô ta! Tú có vẻ không vui, vết đỏ trên mặt vẫn còn, Mu Lam cười thầm trong bụng, ả nghĩ phải mau chóng lấy đi cái tài sản nhà này mới được, nếu để Tú chiếm được tình cảm của bà Xương thì mục đích của ả sẽ tiêu tan…

– Thầy còn yêu anh Cảnh hả thầy?

– Sao em lại hỏi vậy, em không sợ thầy sẽ cướp Cảnh sao, mà bây giờ tôi không còn làm giáo viên nữa, em đừng gọi tôi bằng thầy!

– Dạ vâng, thầy yêu anh Cảnh thì thầy cứ yêu đi ạ, em không ngăn cản đâu!

Cảnh ngạc nhiên:

– Cô nói thật chứ?

– Thật mà!

– Đã bảo đừng gọi tôi là thầy mà!

– Vậy gọi bằng gì ạ?

– Kêu tôi bằng Tú!

– Vâng, thế Tú ngồi chơi, để em đi xuống lấy ít trái cây lên ăn ạ!- Mu Lam hớn hở ra khỏi phòng, Cảnh không tin vào những gì mình nghe thấy, Cảnh những tưởng ả sẽ làm loạn lên, không ngờ ả lại êm dịu làm một điều không thể tin nổi:

– Cậu nhóc giống anh thật!- Tú sờ má cậu bé, nó đang mở mắt nhìn Tú, nó không khóc mà nở nụ cười sằng sặc, thật đáng yêu.

– Em chiếm được cảm tình của con anh rồi đó, anh và Mu Lam đụng vào nó khóc mà em sờ nó chả có phản ứng gì, hay thật, hay em làm mẹ nó đi!

– Hihi, anh chọc em đó hả, em đực rựa thế này sao làm mẹ thằng bé được!

– Được chứ sao không, em làm vợ anh thì chắc chắn sẽ làm được thôi…

– Thằng bé tên gì vậy anh?

– Tú Vương! Em gọi nó là cu bo nha!

– Vâng! -Cảnh hôn vào má thằng bé.

Lúc sau Mu Lam mang đĩa trái cây lên, thấy Tú gần con mình ả hơi giận:

– Tú sướng thật, thằng bé sợ người lạ, thế mà Tú có thể nựng nịu nó một cách ngon lành, chả bù cho em đụng cái nó khóc, nó la!

– Hihi, em quá khen!

– Vậy Tú chơi chừng nào về!

– Vài phút nữa thôi!

– Ô, vậy dùng ít trái cây đi ạ!- Mu Lam mời.

Tú ăn xong thì Cảnh theo đuôi đòi chở về…

_______________ Nhà họ Trương ________________________

– wow, gương vỡ lại lành rồi, thân thiết quá ha, chừng nào cưới zị ta?- Nhân mở cổng và thấy Tú đang bị Cảnh ôm.

– Ờ, đừng chọc quê anh, em lo thằng Nhật đi á, chuyện của bọn anh đừng xen vào…

– Hihi, vậy thôi, anh Cảnh vào nhà chơi!- Nhân nở nụ cười mời chào.

– Thôi, anh về, không má anh ghét Tú hơn đó!

– Có chuyện gì vậy ạ?- Nhân hỏi.

– À không, không có chuyện gì đâu, anh về nhé, bye!

– Bye…

Tiếng xe của Cảnh khuất xa, Tú khẽ mỉm cười… ( Hết chap 29)

—————

Thuộc truyện: NHÀ CÓ 4 UKE – by Hải Anh

11 bình luận về “Nhà có 4 uke – Chap 29: Em yêu anh”

  1. Trời ơi sao zin zin nha ta viết hay quá zợ mau viết tiếp đi hem nhớ là phải có cảnh bạo lưc với chết chọc vơi nha zin zin ma nếu zin zin k muốn viết như thế cũng k sao iu zin quá ak

    Bình luận

Viết một bình luận