Nhà có 4 Uke – Chap 58: Những ngày đen tối 4

Truyện gay: Nhà có 4 Uke – Chap 58: Những ngày đen tối 4

Tác giả: Hải Anh

Chuyến bay cất cánh trong nỗi lo lắng vô ngần của Nhân, Quang thì điềm tĩnh để suy nghĩ, cố an ủi để Nhân ngủ trong vài phút để đến được Đài Loan…

Đám trẻ đã đến Nội Bài sau 15 giờ đồng hồ taxi ròng rã:

– Ai đi mua vé nhanh đi!- Tú nói.

– Để anh mua cho!- Cảnh nói rồi chạy ngay đến quầy vé.

Lại một cú điện thoại nữa gọi đến, Hưng bắt máy:

– Alo, ba gọi có chuyện gì không ba?

– “Sát thủ vừa nhắn cho ba là thằng Hiếu không còn bị giam ở Hải Nam nữa, mấy đứa đến Đài Loan tìm đi, nhớ cẩn thận nhe!!!”- Quốc nói.

– Zạ vâng, ba yên tâm…

Hưng nói gì với ba An đều nghe thấy, anh chàng ôm vợ mà hỏi kĩ:

– Vậy là anh hai bị giam ở Đài Loan hả em?

– Um, chời ơi anh Cảnh mua vé gì lâu zẫy!!!- Hưng nhảy dựng lên.

– Vé tới rồi đây…

Khoảng vài giờ đồng hồ sau thì cả đám đã nằm ngủ gà ngủ gật trên máy bay, cặp nào cặp nấy đều gây sự chú ý không ít thì nhiều của mọi người xung quanh…

********************************** Đảo Đài Loan ***********************************

Hiếu đã ngất đi trong đau đớn, điều này làm Mu Lam rất hả dạ, ả thấy mãn nguyện vô cùng vì ả đã rửa hận trong lòng một cách từ từ, bao nhiêu ân oán trước đây với Thanh Tú toàn bộ ả đều trút lên đầu Hiếu, coi như anh làm em gánh nợ, quả thật Hiếu đang được thần chết ân chuẩn…

– Tỉnh lại đi mày thằng chó!- Mu Lam ngồi xuống, tay tát tát vào mặt Hiếu làm mấy vết bỏng rỉ máu, những mục mũ vàng trắng bịch ra, rách toạt có mùi thật ghê gớm, Mu Lam mới lấy khăn giấy trong túi quần ra lau tay, ả miệng lẩm bẩm Hiếu là thứ dơ dáy, bẩn thỉu, nhổ một bãi nước bọt trên cái khăn, Mu Lam đè nó lên họng Hiếu, nhè nhẹt nước bọt của ả, miệng Hiếu giờ chẳng khác nào đứa bé vài tháng tuổi ăn cháo mà vãi ra mồm, tri trét tùm lum trên khuôn mặt.

– Mày sao thế, bộ không thấy dơ à? Tỉnh lại đi chứ, mới có thế mà chết rồi à?

Mu Lam lay lay người Hiếu, ả đưa tay lên sờ mũi Hiếu xem có còn thở không, kết quả là ả run rẩy chút đỉnh khi hơi thở của Hiếu quá yếu ớt, dường như là sắp tắt thở:

– Nè, nè, khoan đã chứ, tao chưa làm gì mày hết mà! Ê, ê, dậy đi!

Ả lắc ngày càng mạnh, máu trên người Hiếu túa ra không ngớt, ả kinh tởm đứng dậy, bỏ chạy ra ngoài đóng sầm cánh cửa lại…

************************************ 3 ngày sau ****************************

Bãi biển nơi cảnh đảo đang vỗ sóng rì rào, bóng đêm đang chìm dần trên từng thớ đất, mặt trời có vẻ như đã chợp mắt sau ánh hoàng hôn đỏ rực…

Hiếu ngồi trên chiếc xe lăn, đôi tay vật vã lăn bánh… Cái hôm Hiếu sắp phải lìa đời, Mu Lam đã chạy đi gọi bác sĩ, các vết thương của Hiếu đều được băng bó kĩ lưỡng, chân không đi được nên Hiếu phải ngồi xe lăng, Hiếu không nói được một lời nào cả, người ngợm toàn vết thương chưa lành… Đau nhất là nơi con tim ấy, nó đang rỉ máu khi Hiếu cứ roi nước mắt vì một người…

Cơm Mu Lam đưa chả khác gì thứ thức ăn chó đào từ thùng rác, vẫn kinh tởm, nhưng Hiếu vẫn phải ăn dù không hề muốn chút nào cả… Lăn bánh xe khó nhọc quanh phòng, hiếm khi Hiếu làm được chuyện nhàn rỗi này, bởi hôm nay Mu Lam có việc vào thành phố mua ít đồ gì đó, thoát khỏi sự hành hạ của ả Hiếu vui đến nhường nào dù chỉ trong phút giây ngắn ngủi… Hiếu đang nghĩ: “Không biết Hùng giờ thế nào rồi…”

~~~~~~~~~~~~~~~**~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~**~~~~~~~~~~~~~~

Đám trẻ đã đặt chân lên một bãi biển ở Đài Loan, nhưng trống vắng quá, những con thuyền đánh cá thì tuốt ngoài khơi xa, Tú đã yêu cầu đi taxi từ sân bay ở Đài Loan ra tới đây để tìm Hiếu… Ai cũng mong là sẽ tìm được Hiếu, giữa mảnh đất lạ nước lạ cái này thật khó có thể giao tiếp mà hỏi đường…

Trong khi đám anh em của mình loay hoay tìm đường thì Nhân và quang đã đi ngang qua một tòa nhà sát biển lớn, có 2 tầng thôi, nó thiết kế rất đặc biệt, tất cả đều bằng thủy tinh hết, dưới ánh nắng nó chá chá thật chói mắt… Nhân nhìn sóng biển mà hỏi nhỏ:

– Sóng ơi, rốt cuộc anh hai đang ở đâu???

Nhân và Quang rảo bước ngang qua tòa nhà, nhưng cả hai đâu biết rằng Hiếu đang ở trong đó…

Hiếu nhìn đăm chiêu ra biển, chợt trông thấy bóng dáng quen quen, liền lăn bánh xe theo, vừa văn vừa đập cửa kính, mỗi bước đi của Nhân và Quang là mỗi tiếng đập tay kêu thất thanh của Hiếu:

– Nhân ơi, anh đây! Nhân… Nhân!!!- Hiếu đập mạnh vào tường kính đến nổi máu xịt ra, chảy từng dòng trên tường xuống…

Kết quả chỉ có mình Hiếu nghe, bên ngoài không tài nào thấy và nghe được…

– Nhân ơi, anh đây, Hiếu đây! Cứu anh… anh ở đây, ở đây này!!!

Chán nản, thất vọng, Hiếu gục đầu xuống, chắc có lẽ là quá mệt vì mất máu nhiều…

Ngoài kia, Nhân vẫn đang đi tìm anh mình trong lo lắng, hoảng loạn, sợ anh mình làm điều dại dột… (Hết chap 58…)

———-

Thuộc truyện: NHÀ CÓ 4 UKE – by Hải Anh

Viết một bình luận