Nhà có 4 uke – Chap 44: Lắc lẻo

Truyện gay: Nhà có 4 uke – Chap 44: Lắc lẻo

Tác giả: Hải Anh

__________________ Nhà Minh Cảnh__________________________

– A… anh Cảnh về kìa anh!- Na Na nhìn Cảnh mà sáng rân cả mắt.

– Ủa? Na Na, em về nước hồi nào vậy?- Cách xách chiếc áo vest trên tay bước vào, Tú nhẹ nhàng cầm lấy cặp và áo của Cảnh đem cất cẩn thận, Cảnh không quên hôn vợ mình một cái thật nồng thắm, Na Na nhìn mà phát thèm.

– Dạ, em mới về thôi ạ, số là em về nước để chơi, ai ngờ đâu dì mất òi, em buồn lắm, còn chị em nữa, bả đi đâu mất tăm, ba mẹ em bên ấy lo lắm anh ạ!- Na Na lòng đau xót vô ngần.

– Ukm, chuyện đã thế thì cứ để như thế! Có sửa đổi cái kết cũng không đẹp mấy em ạ!

– Anh ăn cơm chưa em dọn luôn?- Tú hỏi.

– Ừ em dọn đi, Vương Vương ngủ rồi hả em?

– Vâng, cu cậu cứ la oai oái một hồi em ru cũng ngủ cả!

– Na Na ở đây ăn cơm luôn nha em!- Cảnh nói.

– Thôi anh ạ, em đi có công việc òi, tới gặp anh thế này em vui lắm rồi!

– Em đi đâu thế?

– Em tới đăng kí thi hoa hậu chơi đó ạ!

– @@@@@@@! Cảnh và Tú há hốc mồm nhìn người phụ nữ có nét đẹp nam tính kia, Tú rặng họng:

– Em thi được không đó?

– Đước chớ anh, có khả năng thành hoa hậu hoàn vũ của năm nay là em á!

– Thật… thật chứ?- Cảnh choáng váng.

– Thật… hihi, em đi đây ạ, chúc vợ chồng anh ăn trưa vui vẻ nha!

– Bye em!

Tú vui vẻ dọn cơm cho Cảnh ăn, ngồi vào bàn, Cảnh mới nói:

– Mu Lam đã trốn thoát rồi, cô ta đang ở đâu đó mà chúng ta không tìm thấy được, anh sợ cô ta sẽ trở lại hãm hại em đó!

– Không sao đâu anh à, chuyện gì đến sẽ đến thôi!

Cảnh lắc đầu ngao ngán…

********************************** Bar ***************************************

……….” Em biết chăng em, anh khổ vì ai? Anh khóc vì ai?… Ngày vui đã tan, nhân tình thế thái, còn lại đống tro tàn!… Anh muốn kêu lên, cho thấu tận trời cao xanh, rằng tình anh yêu sao giống đời đóa phù du, sớm nở tối tàn, xót thương vô vàn sao chưa thấm vội lìa tan…

Thưở xưa, ngày đầu của nhau hai đứa vang câu tình ca, ngày đầu của nhau anh đón đưa em về nhà, trăng nước hiền hòa, ngày đầu của nhau hương sắc tình yêu đậm đà, ngày nay, người đành bỏ anh, cảnh vắng, bơ vơ sầu đau, người đành bỏ anh, quên phút ta yêu lần đầu… Trăng nước bạc màu, người đành bỏ người như sương khói sau chiến tàu…

Em biết chăng em, anh ngủ nào yên, anh thức nào yên, nhiều đêm cố quên, nhưng chỉ thêm chuốt vào lòng những ưu phiền… Âu yếm hôm qua, không xóa được buồn hôm nay, người phụ đời anh khi đã cạn chén tình say, để lại thương sầu, trót yêu nhau rồi sao nỡ làm khổ nhau… Trót yêu nhau rồi… sao nỡ?… làm… khổ… nhauuuuuuuuuu!?”………

An ngồi đó, cầm mic mà hát lên những câu đau buồn, An buồn lắm, trái tim An tan vỡ dần, có lẽ, An không thể yêu được nữa, cảm giác bị phản bội sao nặng nề đến thế, An nghĩ chỉ có thể là rượu mới xua đi nỗi buồn… An đến bả quen thuộc mà anh và Hưng hay đến, phục vụ ngạc nhiên khi thấy hôm nay An chỉ đi một mình:

– Người yêu hôm nay không đến sao?

– Um…

An bơ vơ trả lời buồn bã, phục vụ mới bảo:

– Anh hát một bài nhé An?

An gật đầu, tiến lên sân khấu, một ánh đèn mờ nhấp nháy như ngừng hẳn, một luồng sáng tập trung về sân khấu, chàng trai có nét đẹp nam tính ngồi trên ghế không tựa, cầm mic, đôi mắt khẽ nhắm lại, một điệu nhạc ngân lên, tiếng vi ô lông thật da diết… Và An đã hát, hát như chính nỗi lòng của mình, anh nào hay biết đâu Hưng đang nằm trong bệnh viện… Kết thúc bài hát là một tràng pháo tay…

An trở lại chỗ cũ, ngồi xuống gọi phục vụ cho 3 chai rượu thượng hạng, khui nắp vội vã, An rót nhanh vào cốc, rượu tràn, An cầm lên uống, tiếng ồn ào lại nháo nhào lên, An vẫn thấy rượu chưa đủ đô, cầm nguyên chai lên, An nốc ừng ựng…

Một chai, hai chai, rồi ba chai đều đi tong vào bụng An… An đã ngà ngà say, Phúc phục vụ quen thuộc mới ra cản lại, vị khách này quá quen thuộc, Phúc mới móc điện thoại trong người An ra, bấm số gọi cho mẹ An… Lúc sau thì mẹ An đến, Phúc nhờ đưa An về… Người mẹ hiền nhìn đứa con lắc đầu, lòng bà đoán chắc con trai mình và Hưng đã xảy ra chuyện không may.

******************************Bệnh viện***********************************

– Sao tới giờ nó vẫn chưa tỉnh hả bác sĩ?- Thanh hỏi bác sĩ.

– Có vẻ như chứng mất phương hướng của cậu bé lại tái phát, thần kinh của cậu không được ổn định, lâm vào trạng thái hôn mê là bình thường thôi chị ạ!- Bác sĩ nói.

– Mong bác sĩ cứu giúp giùm, bao nhiêu tôi cũng lo cho nó được!

– Chị đừng lo lắng quá, mọi chuyện sẽ ổn thôi!

Bác sĩ nói rồi ra khỏi phòng, Lạc Văn đi vào, tay sách bịch trái cây và sữa, kèm theo một bó hoa hồng, Thanh nhìn Lạc Văn khó hiểu:

– Có phải con yêu út Hưng hả Văn?

Văn chợt đứng người, cúi đầu:

– Vâng…- Câu trả lời nhỏ dần.

Thanh hỏi:

– Thế con không biết nó đã có người yêu rồi sao, con tính làm người thứ ba phá vỡ hạnh phúc người khác à?

– Không, không phải như thế!Con yêu em Hưng là vì trái tim con bảo thế, con biết rõ em ấy đã có An là người yêu, nhưng con vẫn muốn có em ấy trong tay, con muốn cạnh tranh công bằng với An, con muốn Hưng sẽ tự ngã về phía con!- Văn khẳng định.

– Thôi được, chuyện của đám trẻ, cô không cản các con được!

Bỗng điện thoại Thanh reo:

– Alo, anh gọi có chuyện gì thế?

– Con nó sao rồi em?- Quốc hỏi.

– Nó vẫn chưa tỉnh anh ạ!

– Ừ, anh đang ở Đà Lạt, khoảng 1 giờ chiều nay anh về, em ráng nhờ bác sĩ cứu con nhe em!

– Vâng, anh yên tâm!

Thanh nhìn vào màn hình điện thoại rồi nhìn về phía Hưng, Hưng vẫn nhắm mắt, đôi mi cong đen nhánh, khuôn mặt thiên thần kia đang yên giấc, Lạc Văn đặt hoa và quà xuống, lại ngồi lên giường ngắm Hưng, đôi mắt Văn hằn lên một hy vọng…( Hết chap 44…)

Thuộc truyện: NHÀ CÓ 4 UKE – by Hải Anh

9 bình luận về “Nhà có 4 uke – Chap 44: Lắc lẻo”

Viết một bình luận