Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 14 – BỊ BẮT NẠT TRÊN LÁN GỖ

Chương này là phần 13 trong tổng số 30 chương của truyện Khoảnh Khắc Thân Mật - by NamAnh

Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 14 – BỊ BẮT NẠT TRÊN LÁN GỖ

Bầu trời Sài Gòn tối dần. Những cơn gió cuối ngày thổi qua khu công trình cũ gần bờ kênh, mang theo mùi bụi xi măng, mùi đất và mùi mồ hôi quen thuộc của đàn ông sau một ngày làm việc dài.

Danh quay lại nơi anh từng bị hai trai công nhân “bắt giữ” ngọt ngào. Anh mặc một chiếc áo thun mỏng, quần short đơn giản, không mặc đồ lót — đúng như lời Khải dặn hôm trước.

“Tối mai tới sớm, có thêm một anh nữa làm ca đêm. Mày khoái chắc luôn.”

Chỉ một dòng tin, vậy mà tim Danh đập loạn cả ngày. Anh không biết mình đang bước vào thứ gì — chỉ biết cơ thể không ngừng nóng lên mỗi khi nhớ lại cảm giác **bị đè xuống, bị giữ chặt giữa hai thân hình ướt đẫm mồ hôi.**

Khi Danh tới, Khải và Tèo đã đợi sẵn ở lán nhỏ phía sau khu công trình. Gió thổi nhẹ làm rung bạt che tạm bợ. Đèn pin để giữa sàn chiếu ánh sáng vàng vọt, tạo nên không gian **mờ ảo và mời gọi**.

“Vô lẹ đi em trai.” – Tèo cười lớn, mặc mỗi cái quần thun lưng thấp, để lộ cả khe mông phía sau.

Khải thì ngồi trên thùng gỗ, tay cầm chai bia, ánh mắt nhìn Danh không giấu nổi sự thèm thuồng.

“Hôm nay tụi anh có khách đặc biệt cho em. Anh Tư. Ổng trực ca đêm ở công trình đối diện, mới qua đây.”

Danh chưa kịp hỏi, thì từ phía sau, một người bước tới.

**Anh Tư – cao gần mét tám, vai rộng, da nâu đồng, mặc áo ba lỗ bạc màu, quần jean rách gối.** Anh ít nói, chỉ gật đầu nhẹ với Danh. Nhưng ánh mắt thì… **dán chặt vào cổ, vai, ngực Danh – như muốn lột anh bằng mắt.**

“Nó đẹp hông?” – Tèo vỗ vai anh Tư.
“Lần trước nó ngoan lắm, chỉ cần nhìn là muốn đè ra liền.”

Danh khẽ đỏ mặt, tim đập mạnh. Cảm giác được giới thiệu như một món ngon, **một thứ để ba người đàn ông chia nhau** — khiến anh vừa thẹn, vừa rạo rực đến khó tả.

Khải bước tới, ôm Danh từ phía sau, **tay luồn vào trong áo**, chạm vào ngực anh, day đầu vú qua lớp vải.

“Hôm nay có thêm người, mày chịu nổi hông?”

Danh khẽ thở:

“Em chịu…”

“Vậy quỳ xuống đi.”

Anh làm theo. Giữa ánh sáng mờ và ba thân hình nóng bỏng bao quanh, **Danh quỳ giữa những người đàn ông lực lưỡng, vai mùi đất, chân mang dép, bắp đùi rắn chắc.** Mùi cơ thể hòa lẫn, khiến đầu anh quay cuồng.

Anh Tư không nói lời nào, chỉ ngồi xuống ghế, **vén áo lên, để lộ bụng rắn, lưng dài, lông ngực đen mướt.**

“vuốt ve đi.” – giọng anh trầm, khàn đặc.

Danh **rướn người lên**, vuốt ve từ bụng dưới lên ngực anh Tư. **Da thô, mặn vị mồ hôi**, từng giọt lăn dọc xuống bụng. Mỗi cái vuốt ve, mỗi hơi thở của anh Tư phả xuống tóc Danh — khiến anh run nhẹ, **cảm giác như mình đang phục vụ một con thú đực to lớn.**

Tèo từ phía sau đẩy nhẹ đầu Danh sát vào ngực Tư, vừa cười vừa thì thầm:

“Nó mê mồ hôi mà, anh Tư. Cho nó ngửi no luôn.”

Khải thì kéo áo Danh ra khỏi người, **lột trần anh, vỗ nhẹ vào mông.**

“Nhớ lỗ mày lắm.”

Bốn người. Một lán gỗ. Mùi mồ hôi, xi măng, mùi nắng ngấm vào từng kẽ áo. Danh như **tan chảy**, hoàn toàn buông mình cho những bàn tay mạnh mẽ lướt trên da thịt.

Không có vội vã, không có tranh giành. Mỗi người **vuốt ve anh theo cách khác nhau**:

* Khải thích **vuốt bụng dưới**, hôn từ rốn xuống hông.
* Tèo **vuốt ve dọc bắp đùi**, tay xoa đầu gối anh như nâng niu.
* Anh Tư **im lặng**, nhưng **bóp mông Danh bằng bàn tay to như kìm**, làm anh thở gấp.

Cảnh tượng vừa gợi cảm, vừa **như nghi thức thờ thần xác thịt**.

Một lúc sau, Khải kéo Danh ngồi lên lòng mình, **áp sát từ phía sau**, con peter cứng cộm chạm mông anh. Anh hôn dọc gáy, thì thầm:

“Cho tao vô trước. Rồi Tèo. Rồi anh Tư. Mày chịu hông?”

Danh khẽ gật, không nói nổi.

Tèo bước tới trước mặt anh, kéo tay Danh đặt lên bẹn mình:

“Từ từ. Hôm nay chơi kiểu… nhẹ mà sâu.”

Thời gian trôi chậm. Chỉ có tiếng gió, tiếng thở, và tiếng rên nhỏ trong bóng tối.

**Danh bị đẩy nằm giữa ba thân thể nóng hổi, mùi mồ hôi và xi măng.** Anh không còn là anh nữa. Chỉ là **một tấm thân mềm mại được ve vuốt, được “xài”, được tận hưởng như món quà của đàn ông.**

Khi màn đêm buông trọn, ba người đàn ông vẫn chưa rời khỏi anh.

Mỗi người lần lượt:

* **Vuốt ve anh**, không ai vội, **đè nhẹ nhưng dứt khoát**, như thể từng người muốn lưu lại dấu ấn riêng.
* **Rên bên tai anh**, thì thầm những lời dâm tục nhưng đầy bản năng.
* **… (một khoảnh khắc thân mật được giữ lại nhẹ nhàng)

Đến cuối cùng, Danh nằm sấp trên đống bạt trải tạm, mồ hôi ướt hết cả người.
Khải nằm bên trái, **tay ôm eo anh**.
Tèo nằm bên phải, **vuốt ve nhẹ sống lưng anh như đánh dấu.**
Anh Tư thì ngồi hút thuốc, nhìn cả hai với ánh mắt trầm tư nhưng… hài lòng.

“Lần sau đem theo dầu gió.” – anh Tư cười nhỏ.
“Cho nó nóng hơn chút.”

Danh bật cười trong hơi thở đứt quãng:

“Em… chưa bao giờ thấy mình dâm như vậy.”

Khải xoa nhẹ ngực Danh:

“Tại mày chưa gặp đúng người.”

————————-

Series Navigation<< Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 13 – GIỮA MỒ HÔI CÔNG TRÌNH VÀ CUỒNG LOẠN BẢN NĂNGKhoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 15 – CẬU SINH VIÊN THỂ THAO VÀ CÚ CHỦ ĐỘNG NGỌT NGÀO >>

Viết một bình luận