Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 11 – ĐỪNG ĐỂ KÍNH CẬN ĐÁNH LỪA

Chương này là phần 10 trong tổng số 30 chương của truyện Khoảnh Khắc Thân Mật - by NamAnh

Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 11 – ĐỪNG ĐỂ KÍNH CẬN ĐÁNH LỪA

Danh ghé một quán photocopy gần cổng trường đại học Văn Lang vào khoảng hơn 6 giờ tối. Anh cần in vài bản hợp đồng cho công việc freelance, và tiện thể… **ngắm mấy cậu sinh viên trẻ qua lại** cũng là một thú vui không thể thiếu.

Quán nhỏ, mùi giấy mới, tiếng máy in kêu rè rè. Danh đưa USB cho cậu nhân viên đang ngồi sau máy tính.

“Anh in dùm em 5 bản hợp đồng trong folder ‘Doc Final’ nha.”

“Dạ.” – cậu ấy gật nhẹ, kéo ghế ngồi, tay lướt chuột.

Danh ngồi lên ghế nhựa, mắt vô tình liếc sang. **Cậu sinh viên mặc đồng phục trắng, cổ áo cài kín, tóc gọn, đeo kính cận to bản. Dáng người hơi mảnh, tay trắng, bàn tay gõ phím nhanh.**

**“Nhìn như học sinh lớp 12… mà sao có nét gì đó kỳ kỳ…”**

Chỉ vài phút sau, cậu quay sang:

“Xong rồi. Nhưng em có để nhầm file hình trong thư mục… hình hơi riêng tư…”

Danh giật mình.

“Hình gì?”

Cậu nghiêng đầu, cười nhẹ:

“Hình… một người đàn ông đang … (một khoảnh khắc thân mật được giữ lại nhẹ nhàng). Không thấy rõ mặt. Nhưng hình như giống anh.”

Câu nói nhẹ như gió thoảng, nhưng **khiến Danh nghẹn họng.** Mặt đỏ lên, tim đập mạnh. Là tấm ảnh anh từng gửi cho một người trong một cuộc chat riêng tư trước đây – không ngờ lại lọt vào USB này.

“Anh… thấy cũng dâm mà…”

Danh chưa kịp trả lời thì cậu nhân viên đứng dậy, bước tới rất gần, **nhìn thẳng vào mắt anh qua gọng kính.**

“Em tên Huy. Năm hai đại học. Nhưng… em thích mấy người như anh – lớn hơn, sạch sẽ, và… dễ xấu hổ.”

“Huy à, chuyện lúc nãy… đừng hiểu lầm…”

“Không hiểu lầm. Em hiểu rất rõ.”

Trước khi Danh kịp phản ứng, Huy đã kéo rèm cửa sắt cuốn lại, đóng luôn cửa ra vào. Quán chỉ còn ánh đèn vàng mờ. Máy in ngừng kêu.

“Anh thích bị người nhỏ tuổi điều khiển đúng không?”

Danh run nhẹ. Không biết vì sợ… hay vì **ham muốn đang trỗi dậy.**

“Huy… đừng…”

Huy bước sát lại, ép Danh vào bàn photocopy, một tay giữ cổ áo anh, tay còn lại đặt lên ngực Danh, **nắn nhẹ đầu vú qua lớp áo sơ mi.**

“Anh có biết mỗi lần nhìn anh vô đây, em chỉ muốn kéo anh ra sau quán, lột truồng rồi làm cho anh run rẩy dưới tay em không?”

**Danh sốc. Và… cứng hoàn toàn.**

Huy kéo tay Danh, dẫn ra sau – nơi để máy in cũ, tối và kín đáo hơn. Đẩy Danh ngồi xuống ghế, cậu từ tốn **quỳ xuống, tháo dây nịt, kéo khóa quần Danh.**

“Đứng yên. Đừng nói gì.”

Danh ngoan ngoãn. Mọi bản năng vùng vẫy đều biến mất, **bị nuốt trọn trong ánh mắt lạnh lùng sau gọng kính kia.**

Huy **ngậm đầu khấc, mút chậm rãi, vừa vuốt ve vừa nhìn lên.** Mỗi lần rút ra, miệng vẫn ướt đẫm, tiếng nước vang trong không gian nhỏ. Cậu bóp chặt gốc, day tròn, rồi lại ngậm hết, khiến Danh ngửa đầu rên khẽ.

“Thơm lắm. Mùi của đàn ông biết giữ cơ thể sạch sẽ. Nhưng giờ phải dơ lên chút mới ngon.”

Huy đứng dậy, kéo Danh lại gần bức tường tróc sơn, **xoay người anh, cởi quần hoàn toàn, rồi hôn dọc từ gáy xuống sống lưng.**

“Mông đẹp. Lỗ mời gọi nữa chứ.”

Danh thở mạnh.

“Huy… em làm mạnh vậy…”

“Chưa là gì đâu anh.”

Cậu vuốt ve dọc khe mông, lưỡi ấm nóng, rồi **đẩy mạnh một ngón tay ướt vào trong, không báo trước.**

Danh thót người, **cả thân run rẩy.** Cậu rút ra, bôi gel, rồi đưa hai ngón cùng lúc vào, xoay tròn, ép mạnh vào điểm sâu nhất.

“Còn thít dữ lắm. Nhưng em muốn nó nhớ em.”

Danh bị ép úp mặt vào tường, tay bị giữ sau lưng. Huy cởi quần, **rút ra con peter không to nhưng thẳng, đầu đỏ tươi, mạch đập rõ dưới da.**

Không nói lời nào, **cậu đẩy thẳng vào lỗ Danh.**

Cơn đau nhói pha lẫn khoái cảm ập đến, khiến Danh phải cắn răng để không bật tiếng rên lớn. **Tường lạnh, người nóng, cảm xúc bùng lên như ngọn lửa bị dội xăng.**

“Em… mạnh quá…”

“Em còn non, nhưng học nhanh. Hôm nay là để học trên người anh.”

Huy nhấp đều đặn, từng cú đâm sâu khiến Danh **rung lên từng nhịp**. Cậu không thở hổn hển, mà chỉ cười nhẹ, tay vẫn giữ chặt eo anh, đẩy từng đợt vào chỗ sâu nhất.

“Anh thích bị người khác điều khiển mà… đúng không?”

“Ờ… đúng… đúng…”

“Thì bây giờ em là chủ của lỗ này.”

Càng về cuối, nhịp đẩy càng mạnh. **Huy kéo tóc Danh ngửa lên, thì thầm bên tai:**

“Anh sẽ nhớ cảm giác bị thằng nhỏ … (một khoảnh khắc thân mật được giữ lại nhẹ nhàng)

Rồi cậu rút ra, **… (một khoảnh khắc thân mật được giữ lại nhẹ nhàng)

Danh ngồi bệt xuống sàn, thở không ra hơi.

“Em thật sự… quá khác với vẻ ngoài…”

“Đừng để kính và đồng phục lừa anh.”

Trước khi mở cửa quán lại, Huy lau sơ bằng khăn giấy, rồi nháy mắt:

“Có lần sau không? Hay anh sợ bị học trò … (một khoảnh khắc thân mật được giữ lại nhẹ nhàng)

Danh mỉm cười, vẫn chưa đứng vững:

“Anh… bị nghiện mất rồi…”

——————–

Series Navigation<< Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 10 – GIỮA ĐƯỜNG, CHÂN LÔNG, TẤT TRẮNG, VÀ MỒ HÔI THẬTKhoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 12 – CẬU SINH VIÊN VÀ SỢI DÂY TRÓI >>

Viết một bình luận