- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 2 – ÁNH MẮT NGOÀI ĐƯỜNG VÀ MỘT CUỘC HẸN KHÔNG NGỜ
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 3 – DƯỚI MÁI HIÊN ƯỚT MƯA
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 4 – GÓC NHÌN VÀ CHÂN XĂM MỘT BÊN
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 5 – PHÒNG TRỌ, MÙI DA VÀ TIẾNG RÊN
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 6 – KẸT GIỮA HAI LÀN DA
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 7 – CẠM BẪY CỦA MÙI MỒ HÔI VÀ TẤT TRẮNG
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 8 – TRÒ CHƠI CÂM LẶNG TRONG PHÒNG VỆ SINH BỆNH VIỆN
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 9 – MỘT CƠ THỂ, HAI NGƯỜI ĐÀN ÔNG
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 10 – GIỮA ĐƯỜNG, CHÂN LÔNG, TẤT TRẮNG, VÀ MỒ HÔI THẬT
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 11 – ĐỪNG ĐỂ KÍNH CẬN ĐÁNH LỪA
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 12 – CẬU SINH VIÊN VÀ SỢI DÂY TRÓI
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 13 – GIỮA MỒ HÔI CÔNG TRÌNH VÀ CUỒNG LOẠN BẢN NĂNG
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 14 – BỊ BẮT NẠT TRÊN LÁN GỖ
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 15 – CẬU SINH VIÊN THỂ THAO VÀ CÚ CHỦ ĐỘNG NGỌT NGÀO
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 16 – CẦU LÔNG, MỒ HÔI, VÀ NHỮNG ĐÔI MẮT KHÔNG NGÂY THƠ
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 17 – MỘT ĐÊM Ở KHU NGHỈ DƯỠNG
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 18 – CHẠM MẶT TRAI CÔNG TRÌNH
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 19 – MÙI DA THỊT, MÙI CẢM GIÁC
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 20 – HƠI THỞ SAU SÀN ĐẤU
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 21 – MỒ HÔI CỦA NHIỀU NGƯỜI
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 22 – ĐỘC CHIẾM
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 23 – MÙI KHÁC
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 24 – DANH BƯỚC VÀO
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 25 – MỘT KIỂU MÊ MỆT MỚI
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 26 – GẶP TRÊN ĐƯỜNG
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 27 – TỤI NHỎ GIỜ GHÊ THIỆT
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 28 – NGHIỆN TUỔI 18
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 29 – CÀNG HÍT CÀNG NGHIỆN
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 30 – TRONG TIỆM CẮT TÓC
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 31 – CÀ PHÊ CHÒI
Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 24 – DANH BƯỚC VÀO
Mười giờ đêm.
Danh đứng trước căn trọ cũ, tim đập mạnh. Cánh cửa gỗ hé mở. Ánh sáng mờ hắt ra từ bên trong, hòa cùng mùi rất đặc trưng: **mùi khói thuốc, mồ hôi khô, xi măng, và vải ẩm.**
Người đàn ông – anh Sáng – đang nằm trên võng, tay đặt lên trán, ngực để trần, chiếc quần kaki lấm sình còn trên người. Trên bàn là lon bia uống dở, cạnh đó là một đôi giày bảo hộ vừa tháo ra, vớ xám vo tròn vứt dưới đất.
Mọi thứ khiến Danh như… không thở được.
“Lại nữa hả?” – Giọng Sáng vang lên, không cần mở mắt.
“Tôi biết là mày quay lại.”
Danh nuốt khan. Anh bước vào một bước, rồi hai bước. Tim đập càng lúc càng gấp.
“Sao không nói gì?”
“Em… em thấy quen.”
Sáng bật cười, ngồi dậy, bật đèn neon trên trần. Căn phòng sáng hơn, lộ rõ mọi chi tiết.
“Quen mùi tao à?”
Danh im lặng. Sáng bước tới gần, đứng trước mặt Danh, nhìn từ đầu đến chân. Rồi anh giơ tay lên, kéo cổ áo Danh lại gần hơn.
“Lâu rồi không ai nói vậy với tao.”
“Muốn hít không?”
—
Danh gật đầu.
Sáng không nói nữa. Anh nắm vai Danh, đẩy vào sát ngực mình. Cơ thể anh nóng rực, hơi ẩm từ nách, từ ngực, từ lưng áo lót vẫn còn ướt. Mùi đậm đến nghẹt thở.
Danh gục mặt vào vai anh, **hít như chưa từng được thở**. Mùi mồ hôi thấm cả vào tóc, vào áo Danh.
“Mày nghiện mùi dơ đúng không?” – Sáng ghé sát tai Danh – “Nghiện mùi đàn ông làm ngoài nắng, không tắm hai bữa?”
Danh rùng mình. Anh thầm thì:
“Em không biết… chỉ là… em không dứt ra được.”
—
Sáng đẩy Danh xuống nền gạch, ngồi xổm trước mặt anh. Rồi anh nhấc chân, **ép cả bàn chân trần vào ngực Danh.** Lòng bàn chân dính đất, gót nứt, từng kẽ ngón có mùi hôi của vớ chưa giặt.
“Ngửi đi.”
Danh làm thật. Mỗi hơi thở là một cú sốc cảm giác: **mặn, nồng, hôi, nhưng lại thật đến mức không gì thay thế được.**
Sáng không cười. Chỉ nhìn chằm chằm, ánh mắt không khinh miệt – mà như… kiểm tra.
“Cởi áo ra.”
Danh tuân lệnh.
Anh ngồi giữa nền nhà, trần trụi, nhỏ bé dưới ánh nhìn của người đàn ông đang đứng. **Lần đầu tiên, anh thấy mình như một thằng nhỏ bị ai đó “dạy dỗ” bằng mồ hôi.**
—
Sáng kéo võng qua, ngồi xuống, hai chân dạng ra. Danh nhìn thấy **từ lưng quần anh là chiếc quần lót ướt sẫm, mùi bốc lên rõ mồn một.**
“Muốn ngửi nữa không? Lên đây.”
Danh quỳ lên, tiến lại gần, chui vào giữa hai chân anh. Sáng kéo cổ anh lại, ép sát vào bụng dưới, nơi **mồ hôi đọng lại cả ngày.**
“vuốt ve đi. Cả ngày tao đi bộ, đổ mồ hôi, xách hàng, không ai lau cho. Làm sạch đi.”
Danh rên nhẹ. Lưỡi anh lướt qua bụng dưới, qua khe đùi, qua từng lớp lông ẩm… Rồi anh ngẩng lên:
“Anh… anh tên gì?”
“Sáng. Gọi tao là anh, nghe chưa?”
Danh gật.
—
Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua.
Căn phòng đầy mùi da thịt, khói thuốc, và mồ hôi. Danh nằm gục bên vai Sáng, tay vẫn ôm lấy bắp đùi dày, đầu tựa vào nách anh – nơi mùi vẫn còn ẩm.
“Mai tới nữa không?” – Sáng hỏi.
Danh không trả lời. Nhưng ánh mắt anh nhìn lên rõ ràng là có.
Sáng ghé sát, thì thầm:
“Mày là của tao từ giờ. Tao không nói được mấy lời ngọt, nhưng ai dám … (một khoảnh khắc thân mật được giữ lại nhẹ nhàng)
Danh cười khẽ.
Anh biết, mọi chuyện sẽ không dễ. Quân sẽ không tha.
Nhưng anh cũng biết một điều khác rõ ràng hơn: **anh đã nghiện mùi của Sáng. Một mùi sâu hơn, đậm hơn, đen hơn, và… thật hơn.**
——————
