- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 2 – ÁNH MẮT NGOÀI ĐƯỜNG VÀ MỘT CUỘC HẸN KHÔNG NGỜ
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 3 – DƯỚI MÁI HIÊN ƯỚT MƯA
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 4 – GÓC NHÌN VÀ CHÂN XĂM MỘT BÊN
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 5 – PHÒNG TRỌ, MÙI DA VÀ TIẾNG RÊN
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 6 – KẸT GIỮA HAI LÀN DA
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 7 – CẠM BẪY CỦA MÙI MỒ HÔI VÀ TẤT TRẮNG
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 8 – TRÒ CHƠI CÂM LẶNG TRONG PHÒNG VỆ SINH BỆNH VIỆN
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 9 – MỘT CƠ THỂ, HAI NGƯỜI ĐÀN ÔNG
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 10 – GIỮA ĐƯỜNG, CHÂN LÔNG, TẤT TRẮNG, VÀ MỒ HÔI THẬT
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 11 – ĐỪNG ĐỂ KÍNH CẬN ĐÁNH LỪA
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 12 – CẬU SINH VIÊN VÀ SỢI DÂY TRÓI
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 13 – GIỮA MỒ HÔI CÔNG TRÌNH VÀ CUỒNG LOẠN BẢN NĂNG
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 14 – BỊ BẮT NẠT TRÊN LÁN GỖ
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 15 – CẬU SINH VIÊN THỂ THAO VÀ CÚ CHỦ ĐỘNG NGỌT NGÀO
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 16 – CẦU LÔNG, MỒ HÔI, VÀ NHỮNG ĐÔI MẮT KHÔNG NGÂY THƠ
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 17 – MỘT ĐÊM Ở KHU NGHỈ DƯỠNG
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 18 – CHẠM MẶT TRAI CÔNG TRÌNH
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 19 – MÙI DA THỊT, MÙI CẢM GIÁC
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 20 – HƠI THỞ SAU SÀN ĐẤU
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 21 – MỒ HÔI CỦA NHIỀU NGƯỜI
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 22 – ĐỘC CHIẾM
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 23 – MÙI KHÁC
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 24 – DANH BƯỚC VÀO
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 25 – MỘT KIỂU MÊ MỆT MỚI
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 26 – GẶP TRÊN ĐƯỜNG
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 27 – TỤI NHỎ GIỜ GHÊ THIỆT
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 28 – NGHIỆN TUỔI 18
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 29 – CÀNG HÍT CÀNG NGHIỆN
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 30 – TRONG TIỆM CẮT TÓC
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 31 – CÀ PHÊ CHÒI
Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 4 – GÓC NHÌN VÀ CHÂN XĂM MỘT BÊN
Hôm ấy, Danh tan tập sớm hơn mọi ngày. Trời Sài Gòn oi nồng, gió lặng, nhưng tâm trí anh lại đầy xao động khó tả — như thể cơ thể anh chưa thỏa mãn, dù đã đổ mồ hôi trên sàn tập gần một giờ đồng hồ.
Anh quyết định ghé một quán cà phê mới mở gần nhà — kiểu cà phê take-away, nhỏ, tường xám xi măng, bàn gỗ thấp, không gian mở, nơi mà người lạ hay ghé, ngồi vội rồi đi. Chính cái sự thoáng đó lại khiến Danh thấy dễ thở.
Vừa đặt món xong, anh chọn một bàn ngoài vỉa hè. Trời bắt đầu mát hơn. Anh ngồi nhìn xe qua lại, ánh mắt vô thức lướt tìm kiếm… một điều gì đó. Hay ai đó.
Và rồi — người ấy xuất hiện.
Anh ta bước xuống từ chiếc xe phân khối lớn, loại đen bóng, không biển số phía trước. Người cao, da ngăm, vai rộng, mang áo thun oversized và quần short đen. Gương mặt hơi gãy, có râu quai nón mờ. Nhưng thứ khiến Danh không thể rời mắt, chính là chân trái của anh ta — xăm kín từ bắp đùi xuống đến mắt cá chân, từng họa tiết đen dày, đường nét sắc sảo.
Danh cảm thấy tim mình như lỡ nhịp.
Anh ta bước vào quán, gọi một ly đen đá, rồi… quay ra. Không vào ngồi trong, mà lại chọn ngồi ngay bàn kế bên Danh — chỉ cách một cái bàn trống.
Danh cố giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại không thể không dán vào cái chân xăm ấy. Mỗi khi người kia đổi tư thế, cơ bắp dưới lớp da xăm chuyển động nhẹ. Màu mực xăm đậm, mới, ánh lên trong ánh sáng chiều.
Danh liếc trộm. Hình như là hình hổ, hòa với hoa văn Nhật, xen lẫn mấy chữ Hán mà Danh không đọc được. Nhưng lạ ở chỗ — chỉ xăm một chân. Một lựa chọn không phổ biến. Và đầy chủ ý.
Danh khẽ đảo mắt lên nhìn chủ nhân cái chân ấy. Người đó cũng đang nhìn anh.
Ánh mắt bình thản, không né tránh. Không gợi mở, nhưng cũng chẳng khép kín. Một cái gật nhẹ.
Danh nghe tim đập mạnh hơn.
Một lúc sau, người đó nhấc ly cà phê, quay sang:
“Cậu hay tập ở B-Fit không?”
Danh ngạc nhiên. “Ừ… sao anh biết?”
“Thấy áo đó. Tôi cũng hay tập ở chi nhánh khác. Nhìn là đoán được.”
Giọng anh ấy trầm, khàn nhẹ. Đặc biệt là khi nói từ “cậu”, Danh có cảm giác như đang bị kéo vào một vòng dây vô hình.
“Anh… tên gì?”
“Thành.”
Danh mím môi. “Tôi là Danh.”
Không nói nhiều. Không xã giao. Nhưng ánh nhìn hai người chạm nhau lâu hơn mức cần thiết.
Rồi bất ngờ, Thành nói:
“Cậu nhìn cái chân tôi từ nãy giờ.”
Danh đỏ mặt. Bị bắt quả tang, không có cách nào chối.
“Xin lỗi…”
“Không sao. Ai cũng nhìn. Nhưng cậu nhìn khác.”
“Khác… sao?”
“Cậu không chỉ nhìn. Cậu muốn chạm.”
Câu nói ấy như một lưỡi dao nhỏ, sắc bén và thẳng. Danh nín thở.
Thành vắt chân, đưa chân xăm ấy lên đầu gối chân kia, gần như… chìa ra. Anh đặt ly cà phê xuống bàn, rồi nhìn thẳng vào Danh:
“Muốn chạm không?”
Danh không biết lấy can đảm từ đâu, anh đưa tay ra. Chậm. Ngón tay chạm vào da nóng. Gồ ghề vì cơ, mịn màng vì được chăm sóc kỹ. Mực xăm mát lạnh dưới da, nhưng nhiệt từ bên trong tỏa ra rõ rệt.
Thành không động đậy. Chỉ nhìn. Danh vuốt nhẹ theo đường nét con hổ trên bắp chân. Mạch máu nổi nhẹ. Lông chân xen dưới lớp mực xăm. Tim Danh đập thình thịch.
“Chân bên kia trơn nhẵn à?” – Danh hỏi, giọng nhỏ.
“Ừ. Chỉ xăm một bên. Tôi thích sự không đối xứng. Giống như… ai cũng có một phần bí mật.”
Danh mỉm cười. “Và anh cho tôi thấy phần đó.”
Thành không cười. Nhưng anh nghiêng người, nói khẽ:
“Cậu cũng đang cho tôi thấy phần của cậu. Mắt, tay, và cái cách cậu nuốt nước bọt từ nãy giờ.”
Danh ngượng, nhưng lại thấy nóng bừng trong ngực.
“Lần sau, nếu thích, có thể… vuốt ve,” – Thành nói thẳng. “Nhưng không phải ở đây.”
Lời mời trần trụi, không phô trương. Không hứa hẹn. Chỉ là gợi mở.
Danh ngồi lặng, lòng như sôi trào. Không cần cảnh táo bạo. Chỉ riêng việc chạm vào một bắp chân xăm kín, săn chắc, đầy mùi mồ hôi sau tập, đã đủ làm anh gần như… tan chảy.
Quán cà phê nhỏ nằm khuất sau hẻm Nguyễn Tri Phương. Không gian tối, đèn vàng mờ. Danh thích kiểu này – đủ riêng tư, đủ thoải mái để nhìn, để tưởng tượng, để thèm muốn mà không bị soi.
Anh đang ngồi nhâm nhi espresso, người vẫn còn nóng sau buổi tập. Áo thun đen ôm sát người, ngực phập phồng nhẹ theo hơi thở. Danh đưa mắt ra đường – nơi người đó xuất hiện.
Một người đàn ông cao, vai rộng, mặc áo thun xám nhạt và quần short đen. Nhưng Danh chỉ chú ý đến cái chân trái xăm kín của anh ta — từ đùi xuống mắt cá, là một mảng mực đen cuộn xoáy, hình rồng lẫn hoa văn Nhật. Gân chân nổi nhẹ khi bước, mỗi bước là một nhịp đập trong ngực Danh.
Anh ta vào quán, gọi cà phê đen, rồi… chọn bàn kế bên Danh. Nhìn sơ chắc cũng ngoài ba mươi, mặt có râu lún phún, sống mũi cao, mắt sâu và yên lặng. Một kiểu đàn ông kín tiếng nhưng nguy hiểm, đúng gu của Danh.
Họ lặng lẽ nhìn nhau vài lần. Rồi người kia lên tiếng trước:
“Thích nhìn chân xăm hả?”
Giọng trầm, khàn nhẹ. Danh thoáng giật mình.
“Ừ… đẹp.”
“Muốn chạm không?”
Tim Danh đập như hôna. Anh gật. Người kia nhấc chân trái đặt lên ghế đối diện, gác ngang, để lộ toàn bộ mảng xăm ẩm vì mồ hôi. Không cần hỏi thêm.
Danh đưa tay ra — ngón tay lướt nhẹ từ mắt cá lên bắp chân, rồi dừng lại ở đùi. Da nóng, chắc, mịn. Mực xăm vừa sần vừa mát, lông chân rải thưa, ướt mồ hôi. Danh cúi xuống, không kiềm được, ghé sát ngửi.
Mùi đàn ông xộc lên mũi — nồng, ẩm, mùi tất trắng vừa tháo, mùi da thịt thật sự.
“Mạnh dạn ghê,” – người kia nói. “Tên gì?”
“Danh… còn anh?”
“Thành.”
Thành đứng dậy, kéo ghế lại gần Danh hơn, tới mức đầu gối họ gần chạm.
“Phòng tôi ngay trên lầu. Cậu lên không?”
Danh gật. Không cần suy nghĩ.
Phòng trọ nhỏ, tường xi măng, nệm trần, quạt máy quay chậm. Danh đứng giữa phòng, nhìn Thành tháo áo – lộ ra một thân trên đầy cơ bắp vừa đủ, lông ngực nhẹ, bụng lộ rõ vết rãnh, cổ tay xăm chữ Hán.
Danh ngồi xuống mép giường. Thành bước lại gần, đặt chân xăm lên đùi Danh.
“Muốn vuốt ve thử không?” – Thành hỏi, bình thản như hỏi đường.
Danh không nói gì. Anh cúi xuống, hôn lên bắp chân ướt mồ hôi, rồi vuốt ve chậm từ mắt cá lên đầu gối, mùi mực xăm, mùi da thịt, mùi đàn ông luẩn quẩn trong miệng. Môi anh dừng lại ở giữa đùi, nơi mà sát hơn nữa sẽ chạm vào…
Thành rên nhẹ, tay luồn vào tóc Danh, giữ chặt.
“Ngậm đi.”
Danh ngẩng lên, mắt đờ đẫn vì kích thích. Thành cởi quần, để lộ cậu bé cương cứng, vân gân rõ, đầu đỏ hừng, nóng rực, trĩu nặng. Không cần ép, Danh tự đưa miệng xuống, ngậm trọn, cảm nhận độ dày, độ cứng, mùi mồ hôi và nước rỉ đầu quy đầu.
Thành rên dài, tay ghì đầu Danh. Những cú hông nhẹ đưa. Danh đáp lại bằng lưỡi, môi, mút sâu, mỗi lần trượt ra trượt vào đều phát ra tiếng ướt át trong không khí nóng nực.
“Cậu đúng kiểu tôi thích…” – Thành thì thầm.
Danh không nói, chỉ gật khi miệng vẫn đầy.
Khi Thành kéo Danh đứng lên, anh xoay Danh lại, áp vào tường, miệng cắn nhẹ vào cổ, rồi vuốt ve dọc gáy. Danh run bần bật. Thành đưa tay mò vào bên trong quần Danh — nơi đã ướt đẫm từ lâu.
“Muốn bị đè đúng không?” – Thành hỏi, tay xoa đều.
“Ừ… mạnh tay đi…” – Danh rên.
Và rồi — giữa căn phòng trọ chật hẹp, mùi mồ hôi, mực xăm, tiếng rên nghẹn, một bên chân xăm của Thành vẫn đặt sát vào ngực Danh, như một dấu ấn không thể xóa.
—————-