Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 23 – MÙI KHÁC

Chương này là phần 22 trong tổng số 30 chương của truyện Khoảnh Khắc Thân Mật - by NamAnh

Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 23 – MÙI KHÁC

Danh bắt đầu quen với việc mỗi tối ghé phòng Quân. Không cần báo trước. Chỉ cần gõ cửa một tiếng, Quân sẽ mở ra – thường là trần trụi, mồ hôi chưa kịp khô sau buổi tập, tay cầm vớ, mắt lừ đừ nhìn Danh như nhìn **một món đồ chơi ưa thích**.

Nhưng rồi mọi thứ bắt đầu… ngột ngạt.

**Quân ngày càng kiểm soát nhiều hơn.**

Cậu yêu cầu Danh tắt định vị trên Zalo, xóa vài cái tên khỏi danh bạ, không được ghé sân bóng nếu cậu không có mặt.

“Em không thích người khác liếc nhìn da anh, hiểu không?”

“Da anh phải chỉ em thấy. Mồ hôi anh phải chỉ em vuốt ve.”

Danh ngoan ngoãn nghe theo. Nhưng trong lòng… có một thứ gì đó bắt đầu nhoi nhói. Không phải là phản kháng. Mà là… **một tiếng gọi khác.**

Một buổi chiều, Danh chạy ngang dãy trọ cũ khu Phạm Văn Chiêu, xe anh bị văng sình nên tấp vào lề lau tạm. Bên cạnh là một căn trọ mở cửa – ánh sáng vàng nhạt chiếu ra từ bên trong.

Một người đàn ông đang ngồi xổm dưới sàn, **mặc áo ba lỗ, quần kaki ngắn, tay lau giày bằng khăn cũ.** Trên tay là đôi giày bảo hộ lấm bùn. Trên cổ, chiếc khăn rằn dính mồ hôi, sẫm màu chỗ gáy.

**Người đàn ông có dáng của một công nhân sau ca làm.**

Anh ta chừng ba mươi lăm tuổi, lưng rộng, bắp chân to, làn da sạm nắng. Khi anh cúi xuống nhấc giày lên, **chiếc nách lộ ra – đầy lông, mồ hôi còn đọng.**

Danh nuốt nước bọt.

**Mùi từ trong phòng trọ thoảng ra.** Không như Quân – mùi thanh xuân, mùi nồng thể thao – mà là **mùi mặn, mùi khói, mùi bùn đất, và mùi người sống thật.**

Anh ngồi trên yên xe, không nhúc nhích.

Người kia ngẩng lên:

“Em trai bị gì đó? Xe hư hả?”

Giọng anh ta khàn, trầm, và hơi khô – như giọng người hút thuốc lâu năm. Danh giật mình:

“Dạ không… Em lau sình thôi.”

“Vào lấy nước đi, tao có thau trong này.”

Danh ngập ngừng. Anh đứng dậy, bước vào. Và **ngay khi vượt qua cánh cửa** – **mùi mồ hôi đàn ông trưởng thành đập thẳng vào mặt.** Mùi rất khác. Không phải mùi thể thao. Là mùi **người đi làm ngoài nắng, đổ mồ hôi khiêng nặng, mặc đồ dơ cả ngày.**

“Thau kia kìa. Nước hơi … (một khoảnh khắc thân mật được giữ lại nhẹ nhàng)

Danh cúi xuống. Mắt anh liếc thấy **đôi tất xám vắt trên kệ**, còn ẩm, có vết sình.

Tay anh run.

Anh lấy khăn, nhưng… không rửa tay. Anh chỉ ngồi yên. Rồi khẽ hít một hơi. Và **anh biết mình nghiện mùi này mất rồi.**

Người đàn ông nhìn anh.

“Mày bị gì vậy? Không ổn hả?”

“Không… anh làm ngành gì vậy ạ?”

“Xây dựng. Lắp sắt. Giao hàng thêm ban đêm. Cực nhưng quen rồi.”

Danh khẽ gật đầu. Mắt vẫn liếc quanh. Trên kệ là chiếc nón bảo hộ, bên góc phòng là túi xách dính xi măng, và cả chiếc áo khoác phản quang còn treo, ướt đẫm.

“Anh ở đây lâu chưa?”

“Bốn năm. Em mới dọn qua à?”

Danh lắc đầu. Rồi anh buột miệng:

“Anh… còn giữ đôi giày kia không?”

“Giày cũ hả? Ở kia kìa.”

Anh ta chỉ về góc phòng. Danh bước lại, ngồi xuống, giả vờ nhấc lên.

Và khi ngón tay chạm vào **cổ giày vẫn còn âm ẩm**, Danh suýt run rẩy.

“Mày thích đồ cũ hả?”

“Không… chỉ là… em thấy mùi quen quen.”

Người đàn ông cười khẽ. Một nụ cười hơi trầm, hơi nghi ngờ.

Tối đó, về phòng Quân, Danh không nói chuyện. Cậu có vẻ khó chịu.

“Anh đi đâu?”

“Tạt qua sửa xe.”

“Sao không báo?”

“Chỉ là tạt vô vài phút…”

Quân kéo Danh xuống, ngửi cổ anh. Rồi vuốt ve một đường từ cổ đến tai.

“Sao… mùi anh lạ vậy?”

“Hử?”

“Không phải mùi của em…”

Danh hoảng. Nhưng không nói gì. Quân ghì chặt anh, **đổ cả mồ hôi sau lưng lên da anh**, và thì thầm:

“Em không thích mùi người khác. Nhớ chưa?”

“Anh là của em. Không được nhìn, không được ngửi, không được tưởng tượng ai khác.”

Danh chỉ biết gật đầu. Nhưng trong đầu… mùi công nhân ấy vẫn còn. **Đậm, trầm, khói bụi, nồng, thực.** Một dạng mùi khác mà Quân không có.

Một đêm sau đó, Danh lén quay lại khu trọ cũ. Đứng ngoài. Căn phòng vẫn sáng đèn. Người đàn ông đang ngủ trên võng, tay gác trán, **bụng hơi phập phồng, áo kéo cao lộ cả ngực, cả nách.**

Chiếc tất cũ vẫn vắt bên khung cửa.

Danh đứng lặng.

Mùi gió thoảng ra từ bên trong khiến đầu anh như nóng lên.

**Anh không biết mình muốn gì… nhưng biết mình sẽ không cưỡng lại được.**

—————–

Series Navigation<< Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 22 – ĐỘC CHIẾMKhoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 24 – DANH BƯỚC VÀO >>

Viết một bình luận