Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 12 – CẬU SINH VIÊN VÀ SỢI DÂY TRÓI

Chương này là phần 11 trong tổng số 30 chương của truyện Khoảnh Khắc Thân Mật - by NamAnh

Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 12 – CẬU SINH VIÊN VÀ SỢI DÂY TRÓI

Sau lần gặp gỡ đầu tiên ở quán photocopy, Danh không nghĩ mình sẽ còn liên lạc với Huy. Cậu sinh viên nhỏ tuổi, dáng vẻ thư sinh nhưng lại hành xử **thô bạo một cách nguy hiểm**, khiến Danh… **vừa sợ vừa nghiện**.

Nhưng **Huy không để mọi chuyện dừng lại ở một đêm**.

Chưa đầy 3 ngày sau, Danh nhận được tin nhắn với nội dung:

**“Em có vài bản in nữa cần anh xem. Tối nay qua phòng em.”**
Đính kèm là địa chỉ, và dòng cuối:
**“Đừng mặc đồ lót.”**

Danh đứng trước dãy trọ sinh viên cũ kỹ, tầng 3, hành lang hẹp, bóng đèn vàng lập lòe. Phòng 307, cánh cửa nửa khép. Anh gõ nhẹ.

Không tiếng trả lời. Danh đẩy cửa bước vào.

**Căn phòng chỉ sáng bằng ánh đèn học và ánh laptop. Giường bừa bộn sách vở. Nhưng giữa giường là một sợi dây thừng và một chiếc khăn đen gấp gọn.**

“Anh đến rồi à.” – giọng Huy vang từ sau lưng.

Danh giật mình. Huy đứng sát lưng anh, đã cởi áo, **trên tay cầm dây rút balo và một cuộn băng vải.**

“Cởi đồ. Ngồi lên giường.”

Danh do dự.

“Anh có thể rời đi. Nhưng nếu ở lại, thì từ giờ phải gọi em là ‘chủ’. Và em sẽ làm bất cứ gì anh chưa từng nghĩ tới.”

Danh nuốt khan. Một phần anh muốn bỏ chạy. Nhưng **cơ thể lại ấm lên, máu dồn xuống**, và giọng anh bật ra:

“Chủ…”

Huy mỉm cười, gỡ kính, đặt lên bàn, rồi **đẩy Danh ngồi xuống giường.**

Anh bị cởi trần, **tay bị trói bằng dây dù vào khung sắt đầu giường. Bịt mắt. Cấm nói.**

Không khí trong phòng nóng lên từng nhịp. Huy **vuốt ve nhẹ lên ngực Danh, rồi cắn đầu vú mạnh**, để lại dấu răng. Danh rên nhỏ, **vừa đau vừa run**. Tay không nhúc nhích được, càng khiến cảm giác bị ép phục tùng thêm mãnh liệt.

“Anh là của em. Anh có hiểu không?” – Huy thì thầm sát tai.
“Từ nay không được tự sướng nếu không có lệnh. Không được nhìn ai khác nếu em không cho.”

Danh thở mạnh:

“Dạ…”

“Không rõ.”

“Dạ, em hiểu… em là của chủ…”

Huy bắt đầu **vuốt ve từ cổ xuống bụng**, dừng lại ở bẹn Danh – lúc này đã cứng căng, đỏ sẫm. Nhưng **thay vì ngậm vào, cậu dùng lưỡi lướt qua đầu khấc, rồi… bỏ đó.**

“Không dễ như lần trước.”

Huy lấy khăn lạnh đắp lên con peter Danh, khiến anh **rùng mình vì lạnh buốt**. Rồi bất ngờ rút khăn ra, ngậm thật sâu, **hôn mạnh như nuốt cả gốc.**

Danh **rên nghẹn**, tay giật mạnh khỏi dây nhưng không thoát được. Huy **bóp bìu anh, kéo xuống, vừa hôn vừa day**, khiến cảm giác muốn xuất lên đến đỉnh.

Nhưng rồi Huy dừng lại. Rút ra. Nhìn Danh đang thở dốc, nước dãi dính cả bụng dưới.

“Anh không được ra. Em chưa cho.”

“Làm ơn… chủ ơi…”

“Nằm yên. Em sẽ ‘dạy’ anh.”

Cậu kéo Danh lại giữa giường, nâng chân lên vai mình, rồi **thoa gel lạnh vào lỗ hậu. Một ngón, rồi hai, rồi ba – không chậm. Mạnh, đều, không hỏi trước.**

“Chỗ này dâm quá. Lần nào cũng đón em như vậy hả?”

Danh rên, mồ hôi túa ra, miệng rên từng tiếng nhỏ:

“Dạ… em chịu không nổi…”

Huy đẩy vào. con peter cậu **không lớn, nhưng cứng và thẳng, đâm vào như cây gậy thép**, va vào điểm G khiến Danh **co giật từng đợt.**

**Không như lần trước**, lần này Huy **đè người Danh xuống**, trói luôn cả chân anh, **khiến Danh không cựa quậy được, chỉ còn một cơ thể bị chơi tới tận cùng.**

“Anh thích bị trói mà rên như thú thế này không?”

“Dạ… em là thú của chủ…”

Huy gầm nhẹ, nhịp nhấp tăng mạnh, **da thịt vỗ vào nhau, mồ hôi nhỏ xuống người Danh, làm ướt cả ga giường.** Không khí đặc quánh mùi cơ thể, gel, và dục vọng.

Gần đến cao trào, Huy **tát nhẹ vào mặt Danh**, không đau, nhưng khiến anh sốc. Cậu ghé sát, thở vào tai:

“Anh chỉ được ra khi em cho phép. Giờ thì…”

Một tay Huy bóp con peter Danh, tay kia siết eo, rồi **nhấp mạnh, gầm lên, xuất vào trong Danh.**

Ngay khoảnh khắc đó, Danh cũng vỡ òa, bắn ra không cần chạm – toàn thân run bần bật, **miệng há không nói nên lời**.

Huy rút ra, lau người anh, tháo trói, rồi… ôm anh từ phía sau như một đứa bé.

“Em không muốn anh với ai khác. Em sẽ theo dõi anh. Nếu anh phản, em sẽ tìm đến.”

Danh không trả lời. Nhưng trong tim – **vừa hoảng sợ, vừa… ướt át.**


—————————-

Series Navigation<< Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 11 – ĐỪNG ĐỂ KÍNH CẬN ĐÁNH LỪAKhoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 13 – GIỮA MỒ HÔI CÔNG TRÌNH VÀ CUỒNG LOẠN BẢN NĂNG >>

Viết một bình luận