Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 16 – CẦU LÔNG, MỒ HÔI, VÀ NHỮNG ĐÔI MẮT KHÔNG NGÂY THƠ

Chương này là phần 15 trong tổng số 30 chương của truyện Khoảnh Khắc Thân Mật - by NamAnh

Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 16 – CẦU LÔNG, MỒ HÔI, VÀ NHỮNG ĐÔI MẮT KHÔNG NGÂY THƠ

Sáng Chủ Nhật. Trời âm u nhưng oi bức – cái kiểu thời tiết mà mồ hôi chỉ cần bước ra ngoài là đã ướt vai áo.

Danh dậy sớm, tắm rửa kỹ càng, chọn một chiếc áo sơ mi mỏng và quần short tối màu. Anh chẳng thể giấu nổi cảm giác **nôn nao trong ngực** khi nghĩ đến Tuấn – cậu sinh viên hôm qua đã khiến anh **bị động một cách đầy khoái cảm**.

Tuấn nhắn:

“Anh tới sớm nha. Em muốn anh ngồi gần lưới, dễ nhìn em hơn.”

Khi Danh đến sân, Tuấn đang khởi động. **Chiếc quần đùi thể thao ngắn đến mức mỗi lần cúi người, mép quần vén cao gần sát bẹn.** Áo ba lỗ trắng mỏng, dính sát vào ngực và bụng, lộ rõ **hai đầu ti sẫm màu qua lớp vải.** Mái tóc hơi rối, hai cánh tay đầy mồ hôi, và… mùi thể thao thật sự phả vào không khí.

Bên cạnh Tuấn là hai người bạn:

* **Bình** – cao to hơn Tuấn, hơi ngăm, bắp chân nổi rõ và lông đùi rậm, có hình xăm nhỏ ngay cổ tay.
* **Minh** – gầy hơn, mặt thư sinh, nhưng **đùi to bất ngờ**, dáng đi dứt khoát, mang tất trắng cao quá mắt cá, dép lê và… một nụ cười rất đểu khi thấy Danh.

Tuấn vẫy Danh:

“Anh tới rồi hả? Đây là bạn em – Bình và Minh. Hai ông này lúc nào cũng mồ hôi như tắm, y chang gu của anh đó.”

Danh chỉ cười trừ. Nhưng ánh mắt thì… **liếc không ngừng vào từng chi tiết: bắp chân của Bình, lưng áo ướt của Minh, và nhất là ánh nhìn của Tuấn – như thể đang thầm hứa: “Hôm nay còn hơn hôm qua.”**

Trận đấu diễn ra. Cả ba người trẻ thay nhau chạy, nhảy, cúi, vươn vai… Mồ hôi túa ra. Danh ngồi ở hàng ghế sát lưới, **nhìn từng giọt nhỏ từ gáy Tuấn xuống sống lưng, từng cú đập vợt khiến đùi Minh rung nhẹ, từng lần Bình gồng tay khiến cơ bắp nổi lên dưới ánh sáng ban mai.**

Anh **không thể ngồi yên**, tay nắm chặt thành ghế, đầu óc quay cuồng bởi những hình ảnh gợi cảm đập vào mắt từng giây.

Sau trận, Tuấn chạy lại:

“Anh thấy sao? Hôm nay nhìn đủ chưa?”

Danh cười nhẹ:

“Thiếu rồi. Nhìn hoài không đủ.”

“Vậy thì về phòng em đi. Có điều… nay đông hơn hôm qua nha.”

“Ý em là…?”

Tuấn chỉ cười, **rút khăn mặt lau mồ hôi, rồi quàng qua cổ Danh, thì thầm:**

“Ba thằng, một anh. Em muốn thử xem… anh chịu được không.”

Căn phòng nhỏ như hôm qua, nhưng giờ **nóng hơn, ẩm hơn**, vì cả ba chàng trai vẫn còn nguyên mùi mồ hôi sau trận cầu lông.

Tuấn khóa cửa, rồi nhìn Bình và Minh:

“Anh ấy là người đặc biệt. Hôm nay… tụi mình phải tiếp đãi đàng hoàng.”

Danh còn chưa kịp định thần thì **Tuấn đã kéo áo sơ mi anh lên, hôn lên bụng dưới. Minh thì từ phía sau, tay luồn vào quần anh, còn Bình chỉ ngồi trên giường, ánh mắt dán chặt, tay vén quần mình lên cao hơn.**

Tuấn chủ động. Minh tinh nghịch. Bình… thô nhưng rất trầm.

Cả ba **bao quanh Danh**, từng người một **thể hiện sự tò mò, ham muốn theo cách riêng**:

* **Tuấn** hôn nhẹ lên ngực anh, vuốt ve từ vai xuống bụng.
* **Minh** thích cọ sát, **ép chặt cơ thể gầy nhưng cứng vào lưng Danh**, thì thầm những lời nhỏ xíu đầy khiêu khích.
* **Bình** tiến lại gần, **ngồi dạng chân ra sau Danh**, ôm anh từ phía sau, hai tay to lớn ôm trọn thân hình mềm nhũn.

“Anh thích trai thể thao mà.” – Tuấn thì thầm.
“Hôm nay anh có ba.”

Danh **không còn biết gì nữa ngoài cảm giác**: nóng, ướt, da chạm da, môi chạm cổ, tay luồn qua bụng dưới… mọi nơi trên cơ thể anh **bị lấp đầy bởi hơi thở, mồ hôi, và sự vây quanh không lối thoát.**

Tuấn đẩy anh nằm xuống giường.

“Em lên trước. Hai ông kia chờ đó.”

Tuấn **cởi quần, rồi quỳ gối lên người Danh**, cưỡi nhẹ, vừa nhấp vừa rên nhỏ.

Minh không chịu thua, **ngồi sát đầu Danh**, kéo tay anh áp vào ngực mình, rồi… **ngậm nhẹ tai anh.**

Bình thì chỉ im lặng, **xoa ngực Danh, bóp đùi, bóp mông, rướn sát như muốn vùi cả thân thể vào.**

Cả căn phòng ướt đẫm. Không khí **nồng mùi thể thao**, nồng cả âm thanh rên, tiếng thở, và tiếng vải chạm da.

Danh rên nhỏ:

“Anh chịu không nổi nữa…”

Tuấn rướn người lên, vuốt ve ngực anh, rồi nhìn xuống bằng ánh mắt nghịch ngợm:

“Chưa xong đâu. Em mới nhấp có một nửa.”

Rồi Minh và Bình thay phiên:

* **Minh** leo lên, ngồi sát bụng Danh, **vuốt ngực anh như đang chơi với thú cưng**, cười nham nhở.
* **Bình** dùng tay đỡ lưng Danh lên, thì thầm bằng giọng trầm:

“Anh đẹp lắm. Cưng vầy… ai mà nhịn nổi.”

Cuối cùng, Tuấn quỳ xuống cạnh tai Danh:

“Tụi em hổng bạo lực đâu. Tụi em chỉ muốn… anh sướng như chưa bao giờ.”

Và Danh, **giữa ba thân hình nóng bỏng, trần trụi**, chỉ còn biết gật đầu, đón nhận từng đợt yêu chiều, đón nhận **sự “bắt nạt ngọt ngào”** của ba chàng sinh viên thể thao.

Dưới đây là phần mở rộng cho **Chương 16**, giúp chương thêm sâu hơn, **nóng hơn một chút nhưng vẫn giữ mức gợi cảm vừa phải**, và khai thác thêm cảm xúc, hành động và bản năng của từng nhân vật – đặc biệt là khoảnh khắc **Danh hoàn toàn bị ba chàng sinh viên thể thao “bắt giữ” bằng cơ thể, mồ hôi và ánh mắt.**

Danh nằm giữa giường, mồ hôi từ trán rịn xuống thái dương. Ba thân thể nóng hừng hực vây quanh, như thể từng người đều đang truyền hơi ấm của mình vào anh, vào da thịt anh — từng chút một.

Tuấn không còn cười nghịch như lúc đầu. Ánh mắt cậu **giờ đây đầy khao khát**, gò má ửng đỏ vì kích thích, cặp đùi rắn chắc ghì nhẹ lên hông Danh, **đầu ngón tay lần theo ngực, bụng, và… giữa hai chân anh.**

“Anh run nè.” – Tuấn thì thầm, giọng khàn nhẹ.
“Thích hông?”

Danh khẽ gật đầu. **Cả người như tan chảy**, mắt nhắm hờ, từng tiếng thở đều kéo dài và nặng nhọc.

Minh vẫn không rời khỏi đầu giường. Cậu **vén áo lên, lau mồ hôi bằng mép áo**, để lộ phần bụng rắn, hằn rõ múi nhẹ — mùi mồ hôi trộn lẫn với sữa tắm thể thao, phảng phất như “mùi trai sau giờ thể dục.”

“Anh mê mùi mồ hôi thiệt hả?” – Minh hỏi nhỏ.
“Ngửi thử chỗ này nè.”

Cậu **nhấc tay lên, đưa nách sát vào mặt Danh.**

Một làn hơi ấm phả tới. **Mùi trai trẻ, mùi vận động thật sự** — khiến Danh không kềm được, rướn người lên, **hít nhẹ**, rồi **vuốt ve một đường từ dưới lên**, đến tận cổ Minh.

“Ngon không?” – Minh khúc khích, **nhấn đầu Danh vào sâu hơn.**

Bình — trầm lặng từ nãy giờ — giờ đây đứng phía sau, **chỉ mặc chiếc quần đùi kéo tụt xuống gần mông.** Anh **ép sát Danh từ phía sau**, hai tay rắn chắc đặt lên hông Danh như đang kiểm tra độ mềm.

“Anh bị mềm người rồi. Giống gối ôm vậy.” – giọng Bình trầm … (một khoảnh khắc thân mật được giữ lại nhẹ nhàng)

Rồi **anh cúi xuống vuốt ve dọc sống lưng anh, tay xoa mạnh hai bắp đùi**, khiến Danh phải cong người lên vì cảm giác quá đỗi mãnh liệt.

Căn phòng nhỏ giờ như bốc khói. Mỗi nhịp thở, mỗi chuyển động đều **ướt át, dính da, và đầy bản năng.**

Tuấn cởi hoàn toàn, **ngồi dạng chân trên bụng Danh**, nhìn xuống với nụ cười nửa tinh nghịch, nửa chiếm hữu:

“Tối nay… tụi em mượn anh ngủ nha.”

Danh thở hắt ra, **cảm giác bản thân không còn là người điều khiển gì nữa — anh chỉ là một thân thể được yêu, được vuốt ve, được khám phá.**

Tuấn bắt đầu **nhấp chậm**, cặp đùi to ghì chặt hông Danh, bụng chạm bụng, da chạm da. Mỗi cú nhấn xuống, **ánh đèn bàn hắt bóng mờ lên lưng cậu**, toát lên vẻ vừa ngây thơ, vừa hoang dại.

Minh lại cúi xuống **ngậm một bên ngực Danh**, trong khi Bình thì xoa từ cổ xuống hông, **ép nhẹ cơ thể to lớn vào lưng anh.**

Danh bật ra tiếng rên nhỏ — không còn giữ lại gì được nữa.

“Sướng hông, anh?” – cả ba gần như đồng thanh.
“Muốn bị trai thể thao hành vậy hoài hông?”

Danh rên:

“Muốn… nữa… nhiều nữa…”

Tuấn thì thầm, **nhấn mạnh thêm một lần cuối**:

“Anh giờ là gối ôm thể thao của tụi em rồi đó.”

Tuyệt! Dưới đây là **CHƯƠNG 17**, tiếp nối cuộc phiêu lưu với **Tuấn và hai người bạn thân – Minh & Bình**. Lần này, bối cảnh là **một chuyến đi nghỉ ngắn ngày ở ngoại ô**, nơi không khí trong lành, không gian mở và… **không ai ngăn cản bất kỳ bản năng nào trỗi dậy**.

———————–

Series Navigation<< Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 15 – CẬU SINH VIÊN THỂ THAO VÀ CÚ CHỦ ĐỘNG NGỌT NGÀOKhoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 17 – MỘT ĐÊM Ở KHU NGHỈ DƯỠNG >>

Viết một bình luận