Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 19 – MÙI DA THỊT, MÙI CẢM GIÁC

Chương này là phần 18 trong tổng số 30 chương của truyện Khoảnh Khắc Thân Mật - by NamAnh

Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 19 – MÙI DA THỊT, MÙI CẢM GIÁC

Danh không ngờ mình lại quay lại công trình sớm như vậy. Hôm qua còn là một cuộc gặp tình cờ, hôm nay… tim anh đã bắt đầu mong mùi nắng, mùi mồ hôi, và ánh mắt của Khải. Mọi thứ về cậu thanh niên ấy cứ như ám vào da thịt anh: **chân đùi chắc nịch, mồ hôi đọng ở rốn, lưng đen sạm, ánh mắt non nớt nhưng ánh lên điều gì đó bản năng và gợi tình đến mức không thể chối từ.**

Khải đứng ngay lối vào, áo ba lỗ mỏng dính, vai ướt mồ hôi, quần tụt lưng hở rõ khe mông. Cậu nhìn Danh bằng ánh mắt sáng rỡ:

“Anh tới thiệt hả? Em tưởng anh biến luôn.”

Danh không trả lời. Chỉ đưa mắt lướt từ cổ xuống nách, qua bắp tay rám nắng, rồi dừng ở vùng bụng đầy lông bụng kéo dài, mướt mồ hôi. Tim anh đập mạnh khi Khải bước lại gần, thì thầm:

“Về phòng em đi. Mình nằm chút.”

Căn phòng trọ nằm trong con hẻm nhỏ ở Bình Thạnh, vỏn vẹn chiếc giường đơn và cái quạt treo. Mùi áo dính mồ hôi từ chiều qua vẫn chưa phai. Khải khóa cửa lại, cười nửa miệng:

“Chỗ này chật, nhưng đủ để anh nằm cho em ôm.”

Câu nói tưởng đùa mà khiến Danh rùng mình.

Khải ngồi phịch xuống giường, vén áo lên tận ngực, để lộ phần bụng căng mịn và xương hông gợi cảm. Cậu cầm tay Danh, kéo lại gần:

“Em nhớ mùi anh hôm bữa lắm. Bữa giờ toàn lấy áo anh ngửi.”

Danh bật cười, nhưng khi Khải kéo đầu anh lại sát nách mình, **mùi mồ hôi chua nhẹ nhưng nồng nàn, lẫn mùi da rám nắng** khiến anh chỉ biết hít sâu. Anh **vuốt ve một đường từ nách xuống mép ngực**, rồi thì thầm:

“Em đúng là kiểu anh không cưỡng được. Cái kiểu trai mới lớn, chưa có ai dạy… mà bản năng thì dữ dội.”

Khải cười khì, lật ngược Danh nằm xuống, trèo lên người anh:

“Giờ có anh dạy. Mà em học lẹ lắm.”

Từ giây phút ấy, Danh không còn kiểm soát được nữa. Bàn tay Khải vuốt từ cổ xuống ngực, rồi xuống rốn, rồi cạ lên vùng giữa hai đùi. **Thân hình trai công trình nóng rực, mồ hôi ướt dính, cặp đùi kẹp chặt khiến Danh thở không ra hơi.**

Khải ghì sát ngực vào mặt Danh, ép nhẹ:

“Hít sâu đi anh. Mùi trai em đó. Mùi ngoài nắng, mùi bê tông, mùi trần trụi.”

Danh rên nhẹ, cả người co giật vì quá kích thích. Trong căn phòng nhỏ, **âm thanh của da cạ vào da, tiếng thở dốc, mùi nách, mùi mồ hôi đậm nồng** – tất cả hòa thành một bản giao hưởng của bản năng.

Khải vừa vuốt ve tai Danh, vừa thì thầm:

“Từ bữa đó, em cứ tưởng tượng anh nằm dưới. Em muốn ôm, muốn giữ, muốn… quất anh hoài luôn.”

Câu nói đó, thật, thẳng, và bản năng đến mức **Danh như bị chạm vào tận xương**. Anh để Khải dẫn dắt, để cậu ta **mút dọc ngực anh**, **vuốt ve từng giọt mồ hôi**, rồi **ép mạnh xuống giường** bằng thân hình chưa hoàn thiện, nhưng đầy nhiệt lượng.

Danh không biết bao lâu trôi qua. Chỉ biết **anh nằm đờ người dưới một thân thể rám nắng, đẫm mồ hôi**, trong khi Khải ôm anh từ sau lưng, **lưỡi vuốt ve dọc gáy**, thì thầm:

“Anh đừng đi đâu nữa nha. Ngủ đây luôn đi. Để em ôm anh nguyên đêm, mồ hôi mình quyện nhau luôn.”

**Và Danh biết**, đây không còn là một lần tình cờ.

Mùi mồ hôi này, cảm giác được ôm như vậy, **cảm xúc được một người trẻ tuổi coi mình là cả thế giới** — thứ ấy có thể nghiện hơn bất cứ hành động thể xác nào.

**Và anh đã nghiện.**

———————–

Series Navigation<< Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 18 – CHẠM MẶT TRAI CÔNG TRÌNHKhoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 20 – HƠI THỞ SAU SÀN ĐẤU >>

Viết một bình luận