- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 2 – ÁNH MẮT NGOÀI ĐƯỜNG VÀ MỘT CUỘC HẸN KHÔNG NGỜ
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 3 – DƯỚI MÁI HIÊN ƯỚT MƯA
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 4 – GÓC NHÌN VÀ CHÂN XĂM MỘT BÊN
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 5 – PHÒNG TRỌ, MÙI DA VÀ TIẾNG RÊN
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 6 – KẸT GIỮA HAI LÀN DA
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 7 – CẠM BẪY CỦA MÙI MỒ HÔI VÀ TẤT TRẮNG
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 8 – TRÒ CHƠI CÂM LẶNG TRONG PHÒNG VỆ SINH BỆNH VIỆN
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 9 – MỘT CƠ THỂ, HAI NGƯỜI ĐÀN ÔNG
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 10 – GIỮA ĐƯỜNG, CHÂN LÔNG, TẤT TRẮNG, VÀ MỒ HÔI THẬT
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 11 – ĐỪNG ĐỂ KÍNH CẬN ĐÁNH LỪA
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 12 – CẬU SINH VIÊN VÀ SỢI DÂY TRÓI
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 13 – GIỮA MỒ HÔI CÔNG TRÌNH VÀ CUỒNG LOẠN BẢN NĂNG
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 14 – BỊ BẮT NẠT TRÊN LÁN GỖ
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 15 – CẬU SINH VIÊN THỂ THAO VÀ CÚ CHỦ ĐỘNG NGỌT NGÀO
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 16 – CẦU LÔNG, MỒ HÔI, VÀ NHỮNG ĐÔI MẮT KHÔNG NGÂY THƠ
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 17 – MỘT ĐÊM Ở KHU NGHỈ DƯỠNG
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 18 – CHẠM MẶT TRAI CÔNG TRÌNH
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 19 – MÙI DA THỊT, MÙI CẢM GIÁC
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 20 – HƠI THỞ SAU SÀN ĐẤU
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 21 – MỒ HÔI CỦA NHIỀU NGƯỜI
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 22 – ĐỘC CHIẾM
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 23 – MÙI KHÁC
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 24 – DANH BƯỚC VÀO
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 25 – MỘT KIỂU MÊ MỆT MỚI
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 26 – GẶP TRÊN ĐƯỜNG
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 27 – TỤI NHỎ GIỜ GHÊ THIỆT
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 28 – NGHIỆN TUỔI 18
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 29 – CÀNG HÍT CÀNG NGHIỆN
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 30 – TRONG TIỆM CẮT TÓC
- Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 31 – CÀ PHÊ CHÒI
Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 26 – GẶP TRÊN ĐƯỜNG
Một chiều thứ Bảy, Sài Gòn oi ả sau cơn mưa nửa mùa. Danh đang chạy xe dọc con đường nhỏ sau chợ Tân Bình, con đường cũ kỹ với hàng cây xám bụi và vỉa hè ngổn ngang xe đẩy, dây điện chằng chịt trên đầu.
Trời chưa tối hẳn. Không khí âm ẩm, nóng bức. Mồ hôi lưng áo Danh đã thấm dọc cột sống.
Anh chẳng tìm gì. Chỉ đơn giản là chạy vòng vòng, như bao lần khác, **để tìm một dáng người, một mùi cơ thể, một điều gì đó khiến tim lỡ nhịp.**
Và nó đến bất ngờ.
—
Người đàn ông ấy đang ngồi dựa lưng vào trụ điện, trên tay cầm lon nước tăng lực. Áo sơ mi vải dày màu xám bạc, vắt qua một vai, lộ ra phần vai và lưng đầy mồ hôi. Cơ thể rắn rỏi, **bụi bặm theo kiểu vừa sửa xe hoặc vừa làm việc nặng.**
Tóc cạo sát, làn da sạm nắng, **đùi bự vắt lên đầu gối còn mang đôi dép tổ ong mòn gót.**
Nhưng thứ Danh để ý đầu tiên…
**Là tất trắng.** Một bên cổ tất bị kéo lệch, lộ mắt cá đầy lông, dính mồ hôi, bám bụi đường.
Danh thắng gấp.
—
Anh dừng lại cách vài bước, vờ cúi xuống kiểm tra bánh xe. Nhưng mắt… chỉ nhìn một chỗ: **đùi, tất, gót chân. Và… mùi.**
Không nồng. Không xộc. Nhưng **một lớp hơi ẩm từ da, từ nách, từ mồ hôi dưới bụng kéo lên.** Người đàn ông ấy… đang thở mệt. Đã làm việc cả ngày. Và đang “nghỉ xác” dưới bóng mát thành phố.
“Sao đó chú?” – Giọng khàn, gằn nhẹ, không lịch sự, không để ý.
Danh ngước lên, mắt vẫn chưa thoát khỏi mê mẩn.
“Dạ… xe em chệch thắng…”
“Bên kia có chỗ bơm á. Đạp mạnh vô là xong.”
Danh gật đầu. Nhưng không nhúc nhích.
“Chú làm gì mà ra mồ hôi dữ vậy ạ?”
Người kia bật cười, hất cằm:
“Bê mấy cái máy lạnh. Mỗi cái gần bốn chục ký. Thấy ốm mà gồng ngon lắm à nghen.”
Danh cười. Và tim anh đập thình thịch khi người ấy vô tư **vén áo lên lau mặt.**
Và ngay lúc đó, **phần bụng dưới lộ ra. Nơi chiếc quần vải rộng đã thấm sẫm một mảng đổ mồ hôi.** Lông bụng xoắn nhẹ, dính sát da.
Danh không chịu nổi nữa.
—
“Chú… có khát không? Em có nước lạnh…”
“Khát nhưng uống cái này cho tỉnh.” – Anh ta lắc lon nước tăng lực, tu thêm một hơi, lộ cổ họng trượt lên xuống.
“Mà sao? Cậu hỏi lạ. Thích đàn ông mồ hôi hả?”
Danh đứng chết lặng. Không kịp phản ứng.
“Đừng ngại. Nhìn ánh mắt là biết liền. Cũng có thằng như vậy rồi.”
Một giây ngập ngừng. Rồi người kia vỗ nhẹ vào hông:
“Muốn đi đâu không? Tao nghỉ ca rồi.”
—
Không kịp suy nghĩ. Danh gật đầu.
Họ đi bộ đến một con hẻm nhỏ. Đó là nhà kho cũ – nơi anh ta làm thuê. Cánh cửa kéo sắt mở ra, bên trong tối và nồng. Không khí như đặc lại. **Mùi mồ hôi đàn ông pha nhớt máy, vải vụn, kim loại.**
Anh ta đá văng dép, ngồi xuống sàn xi măng, tự nhiên như đang ở nhà.
“Đóng cửa đi. Đừng ngại. Tao không cắn.”
—
Danh ngồi xuống trước mặt. Tim đập liên hồi. Người đàn ông gác chân lên thành bàn, **dơ một bàn chân ra.**
“Muốn gì thì làm. Đừng hỏi.”
Danh cúi xuống. Và lần đầu tiên trong đời, **anh vuốt ve một bàn chân đầy bụi.** Mùi mồ hôi lẫn bụi đường, tất cũ, gót chân chai.
Anh ta không nói gì. Chỉ thở sâu. Rồi vươn tay kéo áo Danh lên, **ép đầu vào giữa háng mình.**
Danh hít một hơi – cả bụng dưới, phần bẹn ướt sẫm, vải lót đã bạc mùi, da người đàn ông nóng rực.
“Hơi dơ. Nhưng cậu thích mà, đúng không?”
Danh không thể nói gì. Chỉ thở hổn hển.
—
Căn phòng cũ vang lên tiếng thở, tiếng vải sột soạt, tiếng sàn rít nhẹ khi hai người quấn lấy nhau. Không yêu, không âu yếm. Chỉ là **cơn đói mùi, cơn nghiện mồ hôi, cảm giác ngột ngạt giữa cơ thể lao động.**
Một tiếng sau, Danh nằm vật trên nền lạnh. Người đàn ông đưa cho anh lon nước:
“Uống đi. Coi vậy chứ dễ xỉu lắm.”
Danh uống một ngụm, ngồi dậy. Anh không biết tên người kia. Chỉ biết… **lại thêm một lần, anh bước vào một cơ thể lạ, mùi lạ – và không thể quên.**
——————
