Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 9 – MỘT CƠ THỂ, HAI NGƯỜI ĐÀN ÔNG

Chương này là phần 8 trong tổng số 30 chương của truyện Khoảnh Khắc Thân Mật - by NamAnh

Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 9 – MỘT CƠ THỂ, HAI NGƯỜI ĐÀN ÔNG

Danh ngồi trên mép giường trong một căn phòng khách sạn nhỏ quận 5. Giường nệm vừa được phủ ga trắng tinh. Máy lạnh chạy nhẹ. Căn phòng yên lặng, nhưng tim Danh thì đập điên cuồng. **Anh vừa nhắn tin cho cả hai người — Thành và bác sĩ. Cùng một địa điểm. Cùng một giờ.**

Anh biết, đây là **một trò chơi liều lĩnh**. Nhưng Danh không thể dừng lại. **Anh nghiện cảm giác bị kéo giữa hai thái cực — một bên là Thành: nóng bỏng, bạo lực, mùi mồ hôi và da thịt đàn ông thật sự. Một bên là bác sĩ: lạnh lùng, điều khiển anh như bệnh nhân, không cần hỏi cũng biết cách làm anh run.**

Danh vừa định chỉnh lại áo thì chuông cửa vang lên.

Là **Thành**.

Thành bước vào với vẻ quen thuộc, **vẫn là áo ba lỗ đen ướt mồ hôi, quần short đá banh, tất trắng, giày Nike dơ vì cỏ sân.** Danh chưa kịp nói gì thì **đã bị đẩy vào tường, môi Thành ập vào cổ, hôn mạnh.**

“Mới có mấy ngày mà anh nhớ tôi đến mức rủ khách sạn hả?”

Danh rên nhẹ, **tay bấu vai Thành, mùi mồ hôi, mùi sân bóng và tattoo đầy người lại thiêu đốt anh**.

“Ừ… nhớ lắm… nhưng…”

*—Cốc cốc.*

Danh chưa kịp nói thì Thành giật mình quay ra cửa.

“Còn ai nữa?”

“Thành… đừng giận… chỉ là một người quen… bác sĩ thôi…”

Thành nheo mắt, **đã bắt đầu ngờ ngợ**. Nhưng vẫn bước ra mở cửa.

Đứng trước mặt họ là **anh bác sĩ thực tập** — áo sơ mi trắng đơn giản, đeo kính, tay cầm túi hồ sơ y tế. Đôi mắt lạnh, **quét qua Danh, rồi nhìn Thành. Không nói gì.**

“Ồ, chào anh,” Thành lên tiếng, cười nhẹ, kiểu cười của người cảm thấy có mùi kịch.

“Anh là… bạn mới của Danh?” – bác sĩ hỏi, giọng đều và thấp.

“Còn anh? Khám cho Danh chỗ nào mà giờ gặp ở đây?”

Cả căn phòng chùng xuống. Danh đứng giữa hai người, **cổ họng khô khốc**, nhưng **cảm giác kích thích lại dâng lên.**

“Tôi… tôi không chọn được. Hai người… tôi đều muốn…”

Danh cúi đầu, thì thầm. Tim đập nhanh. Lưng nóng. Quần bắt đầu cấn chặt.

Bác sĩ bước tới, tháo kính, cởi áo sơ mi, bên trong là áo thun bó sát, lộ rõ cơ vai và cánh tay. Thành nhếch mép.

“Thằng này muốn chơi kiểu ba người đúng không? Tao hiểu rồi.”

Cả hai bước lại gần Danh. Không nói gì. Mỗi người **giữ một tay**, rồi **bắt đầu lột áo anh ra**. Một người hôn cổ, người kia vuốt ve ngực. **Cơ thể Danh run lên giữa hai nguồn nhiệt khác biệt** — Thành thì nóng bỏng, tay bóp chặt bắp đùi, còn bác sĩ lại nhẹ nhàng, **dùng đầu lưỡi vuốt ve từ cổ tới tai rồi thổi nhẹ.**

“Đứng yên. Không được rên lớn.” – bác sĩ thì thầm.

“Nhưng phải cong người cho tôi thấy hết mông.” – Thành cười, rồi **tát nhẹ vào mông Danh, để lại dấu đỏ.**

Danh rên nghẹn. Mỗi người đang **khiêu khích một phần khác nhau trên cơ thể anh.**

Thành ngồi lên giường, kéo Danh ngồi lên đùi. Bác sĩ đứng phía sau, **mở gel, bắt đầu thoa vào giữa khe mông Danh.** Ngón tay anh ta đi sâu vào, **xoay tròn, tìm đúng điểm G.**

“Thắt chặt. Nhịp tim tăng. Cơ hậu môn rất nhạy.” – bác sĩ nhận xét, như thể đang đọc chẩn đoán.

Thành cười lớn, **nhấc Danh lên, đặt con peter của mình ở ngay lối vào.**

“Tôi vào trước. Bác sĩ đợi lượt nha.”

Danh bị **ngồi lên con peter Thành**, cảm giác căng tràn, **nặng, nóng và sâu** khiến anh bật khóc vì sướng. Cùng lúc, **bác sĩ đứng trước, kéo khóa quần xuống**, con peter thẳng, gân nổi, **đưa lên môi Danh.**

“Ngoan. Há miệng.”

Danh **ngậm sâu**, hai tay chống lên ngực Thành. Cả người **nhấp từ trước ra sau, bị đè cả hai phía**.

Căn phòng ngập trong tiếng da va chạm, tiếng nước, tiếng thở, tiếng rên nghẹn bị chặn trong cổ họng.

Sau vài phút, họ đổi vị trí. Bác sĩ **nhấc Danh lên, đặt nằm sấp, kê gối dưới bụng.** Anh thoa gel, nhấn vào — **lúc này là một cú đâm lạnh, chuẩn xác, đều nhịp như máy đo điện tim.**

Thành ngồi bên, bóp ngực Danh, **vuốt ve khắp lưng anh**, rồi cúi xuống **ngậm cậu bé đã chảy nước không ngừng.**

“Anh… không chịu nổi nữa… sắp…”

“Không. Chưa.” – bác sĩ ghì hông Danh, tiếp tục đâm sâu. Thành thì bóp chặt bìu Danh, **giữ cảm giác căng mà không cho anh xuất.**

Cuối cùng, bác sĩ rút ra, **… (một khoảnh khắc thân mật được giữ lại nhẹ nhàng)

Danh nằm trên ga giường, **người đầy dấu vết**, mắt ướt, mông đỏ, miệng run nhưng **nở nụ cười thỏa mãn.**

“Cảm ơn… cả hai…”

————————

Series Navigation<< Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 8 – TRÒ CHƠI CÂM LẶNG TRONG PHÒNG VỆ SINH BỆNH VIỆNKhoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 10 – GIỮA ĐƯỜNG, CHÂN LÔNG, TẤT TRẮNG, VÀ MỒ HÔI THẬT >>

Viết một bình luận