Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 8 – TRÒ CHƠI CÂM LẶNG TRONG PHÒNG VỆ SINH BỆNH VIỆN

Chương này là phần 7 trong tổng số 30 chương của truyện Khoảnh Khắc Thân Mật - by NamAnh

Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 8 – TRÒ CHƠI CÂM LẶNG TRONG PHÒNG VỆ SINH BỆNH VIỆN

Trời mưa rả rích khi Danh đến bệnh viện. Một người quen giới thiệu cho anh gói khám tổng quát miễn phí ở bệnh viện quốc tế. Không phải vì sức khỏe, mà đơn giản là… anh thích **quan sát đàn ông trong áo blouse trắng**. Từ lâu, Danh đã có một kiểu thích kỳ lạ với những **người trầm tĩnh, ít nói, sạch sẽ, kín đáo nhưng đầy sức hút bên trong**.

Khi vừa hoàn tất thủ tục, Danh được dẫn xuống **tầng hầm – khu khám nội trú cho bác sĩ thực tập**. Nơi ấy vắng vẻ, yên tĩnh và mùi thuốc sát trùng thoảng nhẹ.

Bước vào phòng, Danh bắt gặp anh ấy.

**Cao khoảng 1m83, da trắng, tóc cắt sát gọn gàng, mang khẩu trang y tế, chỉ để lộ đôi mắt sắc lạnh.** Áo blouse dài, ủi thẳng nếp, đồng hồ điện tử màu đen, đôi giày thể thao trắng tinh, cổ chân rắn chắc lộ ra sau ống quần y tế.

Anh ta gật đầu chào Danh, không nói gì thêm. Mỗi động tác – từ việc rút hồ sơ, bấm hônt, đến việc lật trang – đều chuẩn xác, dứt khoát và có gì đó khiến Danh **không thể rời mắt**.

“Anh cởi áo đi.” – giọng trầm, rõ ràng, không cảm xúc.

Danh làm theo, để lộ ngực trần, tay run nhẹ. Đột nhiên, cái lạnh trong phòng dường như **bị xé toang bởi một loại điện áp kỳ lạ** truyền từ ánh nhìn của người bác sĩ trẻ.

Khi anh ta đặt ống nghe lên ngực Danh, **bàn tay mát lạnh, mạnh mẽ nhưng không thô bạo**, Danh không thể ngăn mình **rùng mình nhẹ**.

“Hít sâu. Thở mạnh.”

Danh làm theo. Nhưng trong đầu, anh đang tưởng tượng… **nếu người này ra lệnh bằng giọng đó nhưng trong tình huống khác… thì sẽ ra sao?**

Khám xong, bác sĩ ghi vài dòng. Danh mặc áo lại, tay vẫn run.

“Có thể ngồi chờ kết quả ở hành lang.”

Anh đứng lên. Nhưng khi bước ra đến cửa, **một câu nói làm anh khựng lại**:

“Nhà vệ sinh bên tay phải. Tôi nghĩ anh đang… rất cần nó.”

Giọng đó – vẫn bình thản, nhưng **sâu và đầy hiểu biết**, như thể anh ta biết hết mọi thứ Danh đang nghĩ.

Phòng vệ sinh tầng hầm trống không. Danh bước vào, gương sáng, nền gạch sạch, ánh đèn mờ lạnh lẽo. Anh tựa vào tường, thở mạnh. **Sự ướt át giữa hai đùi đã quá rõ ràng.**

Cánh cửa mở. **Anh bác sĩ bước vào, khóa cửa từ bên trong.**

Danh quay lại, nhưng không kịp nói.

Anh ta ép Danh vào bồn rửa mặt, **tay kéo khẩu trang xuống – hé lộ gương mặt góc cạnh, cằm cứng, môi mỏng và nghiêm.** Mắt nhìn thẳng vào mắt Danh.

“Không nói. Không cười. Không van xin. Chỉ nghe lệnh.”

Danh gật. **Cảm giác bị điều khiển tràn ngập.**

Bác sĩ quỳ xuống, kéo quần Danh xuống gối. Không nói, **nhìn cậu bé đang căng cứng và… vuốt ve từ gốc lên đầu khấc một cách tỉ mỉ, chính xác như thao tác mổ nội soi**. Lưỡi anh ta di chuyển chậm, đều, mỗi lần chạm là một luồng điện chạy dọc sống lưng Danh.

“Không được rên. Cấm.”

Danh cắn môi, cố giữ im lặng. Nhưng **bàn tay lạnh kia đang bóp nhẹ bìu**, ngón cái miết dọc rãnh, còn miệng thì ngậm trọn, rồi rút ra đầy tiếng nước.

“Chống tay lên bồn. Đứng yên.”

Anh bác sĩ rút từ túi áo ra một gói gel bôi trơn – đúng kiểu y tế – và lạnh buốt khi được đưa vào phía sau Danh. Một, rồi hai ngón tay luồn vào, chậm rãi, như đang **khám chẩn đoán**, không bỏ sót chỗ nào.

“Co giật mạnh. Nhạy cảm.”

K… (một khoảnh khắc thân mật được giữ lại nhẹ nhàng) ra — **dài, thẳng, sạch sẽ, vân máu rõ nét, không một chút lông thừa.**

“Hít sâu. Tiếp nhận đi.”

Anh ta đẩy vào, chậm rãi, **không dùng tay, không giữ, chỉ một lực nhẹ mà đủ khiến Danh cong người.**

“Đứng thẳng. Tôi chưa cho phép ngã.”

Danh chống tay, mồ hôi nhỏ giọt. Mỗi cú nhấn là **sâu, đều, không gấp**, nhưng **đúng điểm**, khiến toàn thân anh nóng rực. Sự **trầm tĩnh nhưng tàn nhẫn** ấy khiến Danh như bị thôi miên.

“Anh là ai… tại sao… tôi—”

“Im. Đang điều trị.” – một tay bóp mạnh vào mông Danh.

Tiếng thịt va thịt vang nhẹ trong phòng gạch men, đều đặn. Danh bị đè, **không được phép rên**, chỉ được **run lên từng nhịp**, theo nhịp đẩy như máy.

“Cậu bị nghiện quyền lực, đúng không? Thích bị bắt phải ngoan.”

Danh không đáp. Chỉ gật.

“Ngon.”

Anh bác sĩ đẩy mạnh hơn, lần này dồn dập. Hai tay giữ eo Danh chặt đến mức in vết, mắt nhìn gương, nhìn từng lần Danh cong người và miệng há ra không thành tiếng.

“Tôi sắp… bắn…”

Anh ta rút ra, quay Danh lại, đẩy con peter lên ngực anh và **bắn từng luồng nóng lên cổ áo, cằm, và mặt Danh**, không hề rên, không run tay.

“Đừng lau.”

Vài phút sau, Danh ngồi thở bên vách tường. Anh bác sĩ kéo khẩu trang lên lại, chỉnh lại áo, quay lưng bước ra. Nhưng trước khi mở cửa, anh dừng lại.

“Cậu bị nghiện tôi rồi. Tuần sau kiểm tra lại. Cùng giờ. Cùng chỗ.”

Rồi anh biến mất như chưa từng xuất hiện.

————————

Series Navigation<< Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 7 – CẠM BẪY CỦA MÙI MỒ HÔI VÀ TẤT TRẮNGKhoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 9 – MỘT CƠ THỂ, HAI NGƯỜI ĐÀN ÔNG >>

Viết một bình luận