Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 20 – HƠI THỞ SAU SÀN ĐẤU

Chương này là phần 19 trong tổng số 30 chương của truyện Khoảnh Khắc Thân Mật - by NamAnh

Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 20 – HƠI THỞ SAU SÀN ĐẤU

Chủ nhật. Trời vẫn còn sớm, thành phố chưa kịp nóng hẳn. Danh lái xe lang thang, đầu trống rỗng, nhưng cơ thể lại có gì đó rạo rực. Anh vừa trải qua hai đêm bên Khải – một kiểu … (một khoảnh khắc thân mật được giữ lại nhẹ nhàng)

Anh chạy ngang nhà thi đấu quận 10. Bên ngoài vắng hoe, chỉ có vài chiếc xe đạp dựng sát tường. Danh tấp vào, không rõ lý do, như bị thứ gì đó kéo. Một âm thanh vọng ra: **tiếng bóng nảy, giày trượt, tiếng la hét, rồi thình thịch chạy qua lại.**

Anh khẽ mở cửa bước vào sảnh phụ. Mùi đầu tiên đập vào mũi anh là **mồ hôi. Mùi mồ hôi đậm đặc, dày, như đặc quánh trong không khí.** Đó là mùi của **vớ trắng ướt, giày chưa tháo, mồ hôi thấm áo thể thao**, của hàng chục thân thể trẻ tuổi vừa thi đấu xong.

Danh rùng mình. Mùi này khiến anh **say như trúng gió**.

Từ xa, cánh cửa phòng thay đồ hé mở. Một nhóm 3-4 cậu thanh niên đi ra, áo đồng phục ướt sũng, tay cầm khăn, chân mang vớ cao quá bắp, vài đứa còn **vén áo lau mặt, để lộ bụng phẳng và rốn đầy mồ hôi**.

Nhưng **một người** thu hút ánh nhìn của Danh:
Một cậu trai cao khoảng mét tám, da ngăm, tóc ướt nhẹp, vai rộng, **đùi to**, **vớ trắng dài** dính bết mồ hôi, đi **dép tông**, tay cầm áo jersey màu đen có số **11**.
Cậu ngồi xuống ghế đá, chống một chân lên, kéo vớ xuống nửa chừng, để lộ cổ chân đỏ và đầy dấu cấn.

“Chết tiệt, chật muốn điên.”

Cậu cởi vớ ra. Danh đứng nép sau bức tường, **nhìn đôi chân to, gân guốc, đầy mồ hôi**, mùi bốc ra rõ ràng. Cậu vứt vớ xuống sàn, dựa ngửa ra sau, **dang chân, thở mạnh.**

“Thằng đó mới học năm nhất, dân tuyển tỉnh đó,” một người khác nói.

“Nhìn vậy chứ hư lắm. Trong phòng tắm toàn đứng cởi truồng không đó.”

Danh nghe hết. Tim anh đập thình thịch. Cảm giác khác lạ lan khắp người.

“Lỡ như…” – anh nghĩ – “mình bước tới, không nói gì, chỉ xin một điều…”

Anh không hiểu vì sao mình dám. Nhưng anh bước ra, tới gần cậu số 11. Cậu ta ngước nhìn anh, nhíu mày:

“Ai vậy?”

Danh nuốt nước bọt, khẽ nói:

“Em… vừa đá xong hả? Anh chỉ… muốn hít chút mùi thôi. Mùi em. Mùi thật sự ấy.”

Cậu ta nhướng mày. Nhìn Danh như sinh vật lạ. Nhưng thay vì chửi hay bỏ đi, **cậu thảy chiếc vớ ướt** sang:

“Đó. Hít thử đi.”

Danh run tay, cầm vớ lên. **Nó ướt, nặng mùi mồ hôi, nồng như men.** Anh hít một hơi, rồi rùng mình. Đầu óc quay cuồng. Ngẩng lên, cậu kia vẫn đang nhìn:

“Biến thái thiệt… Nhưng nhìn mặt anh thèm khát thiệt đó.”

Cậu đứng dậy, đến gần. **Mùi cơ thể mạnh hơn**, là mùi **bắp tay vừa vận động, mùi cổ đầy muối, mùi vai áo sũng ướt.** Danh ngước lên, hít sâu. Cậu ghì đầu Danh sát bụng mình:

“Nè, hít luôn bụng em đi. Mồ hôi nguyên trận nè. Anh dám không?”

Danh không nói. Chỉ **vuốt ve dọc bụng cậu**, nơi mồ hôi vẫn chảy. Cậu khẽ siết tóc Danh, **ép mặt anh sâu hơn.**

“Anh thích bị như vậy hả? Thích bị ép, bị đè bởi mùi trai?”

Danh thở dốc, gật đầu. Tay anh **vuốt dọc đùi cậu**, cảm giác thịt chân chắc, đầy lông, dính mồ hôi. Cậu cười khẩy:

“Vậy anh vào phòng tắm sau đây. Em xối nước, không tắm, rồi anh… xử sao thì xử.”

Cửa đóng. Phòng tắm chỉ còn hai người. Cậu cởi quần, treo lên móc, rồi đứng dưới vòi xả nước. **Mồ hôi hòa vào nước chảy thành dòng**, dọc theo ngực, rốn, đùi.

Danh **quỳ dưới vòi nước**, **ôm lấy chân cậu**, rúc mặt vào giữa hai đùi, hít thật sâu, **vuốt ve từng giọt nước hòa mồ hôi**. Cậu rên nhẹ:

“Biến thái ghê. Nhưng em khoái…”

Danh **cảm giác mình như con thú nhỏ dưới chân một vận động viên**, được hít, được vuốt ve, được trôi giữa mồ hôi, cường tráng và dục vọng. Và anh không hối tiếc gì.

—————-

Series Navigation<< Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 19 – MÙI DA THỊT, MÙI CẢM GIÁCKhoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 21 – MỒ HÔI CỦA NHIỀU NGƯỜI >>

Viết một bình luận